Hai ngày cuối tuần, Hải Lan ngủ không quá tám tiếng, toàn bộ sức lực, giờ giấc đều dồn vào các môn học.
Học sinh bây giờ học quá nhiều môn, trình độ thì cao hơn thời cô của cô gấp mấy lần. Cũng may, nhờ mấy cuốn sách tham khảo mà cô dễ tiếp thu hơn.
Sáng thứ hai đi học trở lại, Hải Lan đã có thêm chút tự tin trong người. Cô không còn hoang mang trong các tiết học như lúc trước nữa.
Nhưng đến giờ ra chơi, cô giật mình khi nhận được thông báo từ câu lạc bộ mình tham gia.
"Câu lạc bộ tiếng Pháp... Nhưng rõ ràng là mình đăng ký câu lạc bộ mỹ thuật mà." Hải Lan ngơ ngác nhìn lớp trưởng hỏi. "Có nhầm lẫn gì không?"
"Sao nhầm lẫn được? Đơn xin gia nhập của cậu đính kèm kìa." Lớp trưởng Mai Hoa thản nhiên hỏi. "Có phải cậu đánh nhầm không? Không sao! Qua năm đổi lại được mà."
Hải Lan thật sự mơ hồ luôn. Cô nhớ rõ ràng mình đã đánh dấu lựa chọn câu lạc bộ mỹ thuật mà... Chữ ký này quả thật là của cô... Không lẽ cô thật sự nhớ lầm... Cô đã đánh dấu sai...
**
"Cậu nói gì? Câu lạc bộ tiếng Pháp?"
Nghe Hải Lan thông báo khi đang ăn vặt trong căn tin giờ giải lao, Oanh My chút nữa là chết sặc.
"Cậu lộn thế nào mà vào nơi đó hả?" My điên tiết lên tiếng phàn nàn.
"Chắc lúc đó mình không tập trung... Mà không sao, câu lạc bộ nào cũng giống nhau mà. Lớp trưởng nói năm sau mình đổi lại được."
"Cậu sống qua năm nay được rồi hãy nói." My, Oanh tiếp tục đồng thanh.
Hải Lan không biết vì sao Oanh, My lại lo lắng như vậy? Nhưng khi nghe hai cô bạn giải thích thì cô đứng dậy không nổi luôn.
Câu lạc bộ tiếng Pháp tuy tồn tại nhưng rất lâu rồi không có thành viên tham gia. Bây giờ Hải Lan đăng ký thì cô chính là thành viên duy nhất của nơi này. Và cái điều đáng sợ nhất cũng là ở chỗ đó.
Câu lạc bộ chỉ có một thành viên thì hoạt động thế nào được? Dù cho có hoạt động thì khi xảy ra lễ hội, hội trưởng giao công việc xuống, một người gánh nổi không? Đừng nghĩ công việc hội nhóm ít, mỗi khi có sự kiện, các thành viên đều mệt thở không ra hơi đó.
Mà cái quan trọng nhất, nếu Hải Lan không trụ vững thì sẽ mất điểm học phần này. Nhóm hội mà hoạt động yếu kém thì sẽ bị đánh giá vào học bạ học sinh.
"Quy định muốn đổi thì phải chờ sau một năm hoạt động, có giấy giới thiệu của chủ tịch câu lạc bộ cũ mới coi như hoàn thành. Cậu không thể làm khác thì chỉ còn một cách duy nhất, tìm thêm người vào câu lạc bộ tiếng Pháp với cậu."
My vừa đưa ra đề xuất thì Oanh liền bác bỏ ngay.
"Người ở đâu mà tìm, học sinh mới đa phần bị mấy câu lạc bộ dụ đi hết rồi. Cậu nghĩ Hải Lan có cửa giành với bọn họ sao?"
"Vậy thì biết làm sao đây? Không lẽ để một mình cậu ấy một nhóm."
"Hai người đừng nghĩ nhiều." Hải Lan thấy hai người bạn đáng tuổi cháu vô cùng quan tâm đến mình thì vui vẻ, lên tiếng trấn an. "Mình sẽ cố hết sức. Biết đâu may mắn sẽ có người xin gia nhập thì sao?"
"Hải Lan nói đúng, người xưa từng nói ông trời không tuyệt đường ai bao giờ mà."
"Nhưng nghĩ lại đúng là may thật, hồ sơ gia nhập của Hải Lan làm trễ vài này chứ nếu không cậu ấy đã phải tham dự cuộc họp với các câu lạc bộ khác, lúc đó mới là thảm cảnh."
Hải Lan cùng bạn vô tư nói chuyện mà không để ý xung quanh. Phía sau bàn của họ, một đám nữ sinh đang vô cùng tức giận. Bọn họ đánh tráo hồ sơ là muốn Hải Lan bị mất mặt ở cuộc họp hội sinh viên. Ai ngờ, con nhỏ này may mắn thật. Giáo viên phụ trách có chuyện xin nghỉ, hồ sơ của nó cũng bị lùi ngày phê duyệt dẫn đến may mắn thoát một kiếp.
Chuyện này không thể giấu diếm, bọn họ liền nhắn tin thông báo cho Bảo Ngọc. Một lúc sau, tin nhắn phản hồi đã được gửi đến. Bảo Ngọc căn dặn chỉ cần câu lạc bộ tiếng Pháp không có thêm thành viên thì kiếp nạn vẫn còn đó, nó không thể trốn thoát.
**
Hơ...ơ... Hắc xì...
Theo thông báo gia nhập gửi đến, tan học, Hải Lan dẫn theo hai người bạn Oanh, My đến phòng riêng của câu lạc bộ tiếng Pháp.
Quả nhiên câu lạc bộ nhiều năm không có thành viên được đãi ngộ vô cùng khác biệt.
Căn phòng nhỏ này chỉ chứa được ba cái bàn, một cái tủ nhỏ. Lâu không có người sử dụng nên khắp nơi toàn mạng nhện, bụi thì phủ một lớp dày trên bàn, dưới nền.
"Không ngờ trường chúng ta cũng có nơi như vậy đó." Oanh dùng khăn giấy bịt mũi, nhìn ngó xung quanh rồi ca thán. "Phòng nhỏ như vậy thì các thành viên đứng cũng không có chỗ nữa là ngồi."
"Cậu tính xa vậy làm gì... Bây giờ tính dọn dẹp bao lâu mới xong đây này..."
"Lát nữa mình phải đến thư viện dọn sách, mai tan học sẽ đến dọn sau."
"Ngày mai bọn mình đến giúp cậu."
"Cám ơn."
**
Vẫn như những lần trước, Hải Lan cẩn thận phân loại các loại sách được trả rồi đặt chúng lại vị trí đúng. Có lẽ là công việc đã quen, cũng thêm phần cô đã am hiểu hơn lúc trước nên công việc vốn không nặng nhọc này lại trở nên vô cùng nhẹ nhàng.
Hôm nay, Hải Lan kết thúc công việc sớm hơn dự tính. Cô mang cặp sách định ra về thì chợt nhìn về hướng kệ sách cuối cùng. Cô suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng bước đến.
"Xin chào! Bạn vẫn chưa về sao?"
Hải Lan đoán không sai mà. Nơi này vẫn còn một con mọt sách.
"Sao biết tôi ở đây?" Nam sinh có chút ngạc nhiên lên tiếng hỏi khi thấy nơi bí mật của mình bị phát hiện.
"Thì chúng ta từng gặp nhau ở đây rồi mà. Dạo trước cũng gặp bạn trong nhà sách, tôi nghĩ bạn chắc rất thích đọc sách ở nơi yên tĩnh nên tôi thử đoán thôi. Quả nhiên là bị tôi đoán trúng rồi." Hải Lan vui vẻ trả lời.
Nam sinh bất ngờ trước câu trả lời này. Cậu định đứng dậy nói chuyện thì có lẽ do ngồi lâu quá nên chân tê cứng, vừa đứng lên đã bị chuột rút rồi đứng không vững.
"Cẩn thận."
Hải Lan có ý muốn đỡ giúp nhưng người trước mặt lại từ chối. Kết quả, cậu ta té ngã vào kệ sách. Cuối cùng, cả kệ sách đổ hết, kéo theo sau đó là một loạt kệ khác nối đuôi theo sau.
Nhìn cảnh tan hoang trước mặt, Hải Lan ngơ ngác nhìn sang người bên cạnh, thật thà hỏi:
"Chúng ta có nên liên lạc với cô thủ thư không?"
**
Hải Lan không ngờ thầy hiệu trưởng vẫn còn ở trong trường. Và điều vô lý nhất là thầy hiệu trưởng lại tin lời bịa đặt của cậu bạn này.
Động đất! Nếu động đất làm đổ hết kệ sách thì bọn họ còn bình yên ở đây sao?
Thầy hiệu trưởng đã tin như vậy, Hải Lan không lý nào lại nói ra nguyên nhân thật sự phía sau.
"Cho cậu này."
Đứng trước cổng trường, Hải Lan mua hai ly nước, cô giữ lại cho mình một ly, ly còn lại thì tặng cho cậu bạn bên cạnh.
"Cậu nhiều lần giúp tôi, tôi chỉ biết mời nước cậu để trả ơn thôi... Cậu không nhận thì lần sau tôi lại phải mua tiếp nữa đó..."
Nam sinh nghe thấy vậy, suy nghĩ một lúc rồi nhận ly nước trên tay cô.
"Mà bạn tên gì, học lớp nào vậy?" Hải Lan lên tiếng hỏi.
"Xe buýt hình như sắp đến rồi phải không?"
"Xe buýt... Thôi chết!"
Hải Lan mãi mê nói chuyện mà để lỡ chuyến xe buýt cuối cùng về nhà. Không có xe buýt, cô không biết làm sao về nhà cả. Cô nhớ đường. Hơn nữa, xe buýt đi cả nữa tiếng mới đến gần nhà, cô còn phải đi bộ chừng mười lăm phút nữa mới đến. Bây giờ mà cô hỏi đường, đi bộ về nhà chắc không nổi quá.
**
Lái xe đưa chủ tịch từ công ty về nhà, trên đường, ông Hoàng nhận được cuộc gọi của con gái, ông vui vẻ bắt máy.
"Hải Lan hả con? Trễ xe buýt... Được rồi! Con vào trong trường chờ một lát. Ba tan làm sẽ đến đón con ngay... Nhớ vào trong trường chờ biết không?"
"Tiện đường, cậu lái xe đến đón con gái luôn đi." Ngồi phía sau, nghe được cuộc nói chuyện, chủ tịch Trần Nghĩa liền lên tiếng.
"Không tiện lắm ạ. Tôi đưa ngài về rồi đến đón con bé cũng được."
"Thẳng trên đường có gì mà không tiện. Cậu đưa tôi về rồi lại chạy đi đón thì con bé chờ đến bao giờ. Đừng ngại! Dù gì tôi cũng muốn gặp con gái cậu một lần."
"Cám ơn chủ tịch."
Ba không dặn thì Hải Lan cũng không dám đứng ở trạm xe buýt một mình. Nãy giờ, có mấy tên con trai đi ngang huýt sáo, trêu chọc khiến cô hơi sợ, vội vàng chạy trở lại trường.
"Cô bé, chạy gì vội vậy? Ở đây chờ xe buýt với tụi anh đi."
Một tên con trai chặn trước mặt không cho cô di chuyển. Hải Lan thụt lùi thì phía sau cũng có một tên. Cô sợ hãi không biết làm gì thì thấy bóng người quen thuộc ở phía xa. Cô giơ tay, gọi lớn.
"Mình ở đây này."
Hành động của Hải Lan làm hai tên thanh niên bị phân tâm. Nhân cơ hội này, cô vội vàng chạy đến, núp sau lưng cậu bạn cùng trường, nhiều gặp gỡ nhưng chưa biết tên này.
Hai tên thanh niên thấy người xuất hiện chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, cả hai định đi lại dạy dỗ một chút thì lạnh cả người khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của thằng nhóc. Hơn nữa, phía sau, có mấy tên đầu gấu không biết từ đâu chui ra, bọn chúng cứ nhìn chằm chằm vào hai người. Cảm thấy không nên chọc vào thằng oát con này, hai tên thanh niên liền rời đi ngay.
Hải Lan an toàn trở lại trường thì cậu bạn kia cũng rời đi. Người bạn này quả thật ít nói quá đi, giống như Nam vậy đó.
Lại nhớ đến Nam. Dạo gần đây, không hiểu vì sao cô cứ có cảm ấy Nam đang ở bên mình.
Tiếng ba gọi, Hải Lan mỉm cười chạy ra. Không nhờ, ông chủ của ba lại tốt bụng, cho cô quá giang về cùng nữa.
"Cháu tên Hải Lan sao?" Ngồi ghế sau, nhìn cô nhóc xinh đẹp, đáng yêu phía trước, ông Nghĩa hiền từ lên tiếng hỏi.
"Dạ vâng ạ." Hải Lan nhẹ nhàng trả lời. Tuy tuổi thật của cô không nhỏ nhưng cô đã quen với việc mình trong trong thân xác một thiếu nữ mười bảy tuổi.
"Cháu lại trùng tên với nữ chính trong phim mối tình đầu đang nổi tiếng gần đây." Ông Nghĩa không ngờ có sự trùng hợp đến thế này. "Cháu đã xem phim đó chưa?"
"Dạ rồi ạ." Hải Lan dù chỉ coi phần đầu nhưng cô có thể biết hết nội dung phía sau bởi đó là cuộc đời cô và Nam mà.
Ngồi trên xe, Hải Lan hồi tưởng lại quá khứ, tuổi thơ, những kỉ niệm đẹp giữa mình và Nam... Cô và Nam đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội... Không biết ở một kiếp nào đó, hai người còn cơ hội gặp lại nhau không?
Ơ... Hải Lan bất ngờ khi nhìn thấy hình ảnh cậu bạn giúp mình qua kính xe. Cậu ta đang vừa ngồi hút thuốc ở trạm chờ xe buýt, vừa nói chuyện với một đám người giống du côn. Hải Lan dụi mắt nhìn lại thì chỉ còn thấy đám du côn, cô nghĩ mình hoa mắt thôi. Cậu bạn đó thư sinh như vậy thì làm sao có thể quen biết với những người dữ tợn như vậy?
**
Bữa giờ lo ôn tập nên không có thời gian, tối nay hơi rãnh một chút, Hải Lan mới lấy xấp vải mua ở chợ dạo trước ra xem xét nên may gì cho hợp.
Ở kiếp trước, từ khi bỏ học, Hải Lan đã gắn liền với công việc may vá. Từ nhỏ, cô đã khéo tay, lại vẽ đẹp nên không chỉ may đồ, cô còn tự nghĩ ra mẫu rồi may theo nữa.
Từ khi sống ở đây, Hải Lan có chú ý đến phong cách ăn mặc của các cô gái. Mấy bữa trước hai bạn Oanh, My có nói bây giờ cũng ưa chuộng phong cách cổ điển vì thế Hải Lan bắt đầu thiết kế những bộ váy áo kết hợp giữa truyền thống và hiện đại thử xem thế nào.
Hai tiếng mày mò, Hải Lan đã vẻ ra được năm mẫu ưng ý nhất. Không biết khi mặc lên sẽ thế nào nên cô sẽ thử nghiệm trước một bộ.
Hơn hai mươi năm trong nghề, lại có tài nên kĩ thuật cắt may của Hải Lan không chỉ nhanh mà còn vô cùng chuẩn xác. Trong chớp nhoáng, cô đã hoàn thành được những phần cơ bản, giờ chỉ còn ghép lại với nhau là xong.
Vô tình, Hải Lan nhìn sang tờ lịch trên bàn học, nhìn ngày tháng, cô chợt nhớ sinh nhật Nam sắp đến rồi...
Điện thoại có tin nhắn. Thì ra là Oanh gửi một video quay lại buổi trình diễn thời trang năm trước của HL. Hải Lan liền mở ra xem.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!