một vài chú thích để đọc giả dễ tưởng tượng hơn:
(): chú thích về hành động đồng thời của nhân vật.
[ ]:lời chú thích của tác giả, có thể là ý kiến riêng.
{ }:suy nghĩ của nhân vật
chữ đậm nghiêng: lời dẫn
CHÚ THÍCH XONG RỒI, CẢM ƠN BẠN ĐÃ CHÚ Ý CHÚ THÍCH NÀY. SỰ CHÚ Ý CỦA BẠN SẼ ĐƯỢC CHÚ Ý 😘. GIỜ CHÚNG TA BƯỚC VÀO MẠCH TRUYỆN.
...Đại lục Woan-hoa...
Từ thuở sơ khai, vốn là một hành tinh vô cùng màu mỡ, với lượng khoáng sản dồi dào, hệ sinh thái phong phú và đa dạng. Con người ở đây tận dụng tốt tài nguyên đang có mà xây dựng nền văn minh ở mảnh đất này. Một thời đại công nghệ phát triển tiên tiến, vượt trội.
Nhưng tưởng chừng sẽ phát triển mạnh mẽ, thì hành tinh này lại hướng đến sự duyệt vong, do chính sự ít kỉ của con người đã không có ý thức giữ gìn, bảo vệ thiên nhiên sinh vật. Họ khai thác quá độ mà không tìm cách tái tạo, phục hồi; săn bắt rất nhiều động vật để phục vụ nhu cầu cá nhân họ, động thực vật dần ít đi và hoàn toàn tuyệt chủng. Vì thế, vùng đất này dần trở nên khô cằn, yếu ớt; khoáng sản, sinh khí, và sự sống tại nơi này do bị khai thác quá mức nên dần ít lại và đi đến sự tiêu tàn, con người và vạn sinh vật sống khác vì không còn thức ăn nước uống mà chết dần, và đi đến con đường tuyệt chủng. Từ đó vùng đất này thành một hành tinh chết.
Không biết đã được bao lâu, chắc tầm khoảng vài nghìn năm sau, trong không gian vũ trụ bao la, xuất hiện hình ảnh của một thực thể mang hình dáng của Thần Long khổng lồ, hình thể có lốm đốm vài chấm sáng, có thể là ánh sáng của vì sao, trông giống như một không gian vũ trụ riêng biệt mang hình dáng của một con rồng; nó hiện giờ đang ngao du vũ trụ, thám thính xem tình hình của các vì sao bên trong các vũ trụ mà mình tạo ra. Người đời gọi Ngài là Thánh Long Đế Vương, là vị thần đã sáng tạo vũ trụ, ngân hà. Thánh Long Đế Vương đi thám thính Vũ trụ, tình cờ đi ngang và để ý đến Đại lục Woan-hoa, giờ chỉ còn là một nắm đất cỡ thiên thạch, Người phát hiện trong nắm đất ấy, một cây con nhỏ mọc giữa, giữa hành tinh rất nhỏ chỉ còn là đất khô, một hành tinh chết. Thấy có sự sống mới trên mảnh đất cằn cỗi, Ngài đã tái tạo lại hành tinh này, ban cho một sức sống mới, và ban Long Khí của mình cho vùng đất để phát triển. Đại lục Woan-hoa được tái sinh và hình thành.
Sau khi được tái sinh, mọi thứ thay đổi hoàn toàn so với ban đầu. Thời thế thay đổi. Từ một thời đại toàn máy móc, đã trở thành thời đại của linh lực, thời đại mà con người có thể thành tiên. Con người mới không còn một khái niệm gì liên quan đến thời đại cũ.
Nơi đây được chia thành 5 Giới, bao gồm: Thần Giới, Ma Giới, Yêu Giới, Nhân Giới và U Minh Giới. Do U Minh Giới là nơi rất bí ẩn, không xuất hiện trên đại lục, nên cái tên này dần đi vào truyền thuyết. Ở đây, con người ở Thần Giới được xem như là người đứng đầu Đại lục nhờ ơn phước và năng lực xuất chúng của họ.
Con Người nơi đây để tỏ lòng cảm tạ, đã xây một cây cột làm bằng chất liệu tốt nhất màu vàng cực cao lớn ngay trên đất mà ngọn cây nhỏ ấy mọc. Họ gọi cây cột là Thánh Long Đăng, được Long Khí cư ngụ. Tương truyền rằng khi Đại lục gặp phải tai ương, Người được Thánh Long Đăng chọn sẽ thành Vua và giải cứu Đại lục này.
...3000 NĂM SAU...
Vào giữa trời đêm đã khuya tối. Hướng về một vùng đất nhỏ ở Nhân Giới, phía khu rừng, một bà vú câm người đầy vết thương nặng, tay đang bế cái giỏ, bên trong là một hài nhi. Bà vú đưa hài nhi chạy trốn khỏi những binh lính mang toàn giáp sắt, trên tay cầm giáo, và đạo sĩ trung niên là người cầm đầu, đang truy tìm đứa trẻ. Thân mang trọng thương, máu toàn thân, nhưng bà không dám dừng bước, cứ chạy thẳng, đám lính và đạo sĩ truy đuổi gắt gao, truy đuổi cho tới khi bà bị dồn đến vách núi, vách núi vô cùng cao và không còn chỗ nào chạy trốn:
ĐẠO SĨ: Không còn đường chạy nữa đâu, lão già. Đưa hài nhi cho ta, bằng không ta sẽ khiến lão chết không có chỗ chôn thân.
Nhìn thấy không còn đường lui, bà vú nhìn xuống phía dưới, hai tay ôm chặt hài nhi còn đang khóc. Thấy là đường cùng, bà ôm chặt chiếc giỏ, quyết định nhảy xuống phía dưới trước con mắt ngỡ ngàng của tên đạo sĩ và đám binh lính, bà vú câm và đứa trẻ mất hút sau rừng cây dưới vách núi:
ĐẠO SĨ: ( bất ngờ trước hành động của bà vú câm, ra lệnh binh lính) Tất cả các ngươi! Xuống dưới đó tìm cho ta! Phải tìm được đứa trẻ! Ta phải tận mắt chứng kiến hài nhi đã chết.
BINH LÍNH: ( nhìn khu rừng âm u, có chút sợ, một người trong đám lên tiếng) Nhưng thưa ngài, tôi nghe nói khu rừng này là lãnh địa của một con yêu thú vô cùng hung ác. Chúng vào đó thì chắc chắn không thể nào sống sót.
ĐẠO SĨ: Ta phải đảm bảo rằng hài nhi thật sự đã chết, bằng không không ai có thể cản ta.
*B**inh lính nhận lệnh, đi theo đạo sĩ kia xuống chân núi tìm cho bằng được đứa trẻ*.
Dưới chân núi, bà vú nằm thoi thóp, thân thể đầy là máu me, hai chân đã tách rời khỏi cơ thể, tay vẫn ôm chặt hài nhi.
Phía xa xa, một cái bóng đen lớn của một con dã thú dần dần tiến về phía bà vú. Nó cảm nhận có kẻ xâm phạm vào lãnh thổ của nó, kèm thêm mùi máu tanh nồng của bà vú nên mới tới đây. Yêu thú dần đến gần, bà vú sợ hãi ôm chặt cái giỏ, đứa trẻ chắc cảm nhận được sự nguy hiểm liền khóc òa lên:
YÊU THÚ: Ồn ào thật đấy. ( nhìn vào chiếc giỏ, rồi liếc qua bà vú) Là lão gây náo loạn trên lãnh địa của ta sao?
Không thấy hồi âm của lão, thêm vào đó yêu thú cũng cảm nhận thấy sự hiện diện của một tên đạo sĩ và một đám đông người đang xông tới đây. Từ xa đã cảm nhận thấy pháp lực của đạo sĩ không hề yếu. Yêu thú đã lờ mờ đoán được rằng bọn chúng đang hướng về đứa trẻ trong giỏ.
YÊU THÚ: Này lão già. Liệu ngươi có tình nguyện để đứa trẻ này theo ta? Hoặc mặc cho đứa trẻ chết dưới đám người ở phía xa đang sắp tới chỗ này?
Nghe được lời yêu cầu ấy, bà vú nghĩ một hồi rồi đưa quyết định ngay, đôi tay đầy là máu của bà dần nới lỏng ra, run rẩy cầm chiếc giỏ đưa về hướng yêu thú. Yêu thú ngậm lấy tay xách của giỏ, nghĩ một hồi rồi để trước mặt bà, nhằm để bà yên tâm. Bà vú mỉm cười rồi thanh thản ra đi. Yêu thú nhẹ nhàng cầm lấy hài nhi đặt vào tấm vải trắng, cột hở, giống như tay nải, để lại cái giỏ chứa cái xác giả do nó tạo, rồi gọi đám dã thú tới ăn thịt lão bà và cả cái xác ấy nhằm phi tan chứng cứ, còn mình thì cầm lấy đứa trẻ tiến vào sâu trong rừng.
Khi Đạo sĩ và binh lính kịp đến, thì chỉ còn lại mảnh vải áo của bà vú. Trong mắt đạo sĩ là hình ảnh cánh tay của đứa trẻ nhỏ trong miệng của dã thú, dã thú mặc kệ đám đông người tiếp tục bữa tối thịnh soạn của mình. Chứng kiến toàn bộ cảnh trên, nhưng đạo sĩ vẫn đa nghi tiến về phía đám dã thú, giết hết tất cả bọn chúng, rồi cầm cánh tay nhỏ dính đầy máu của đứa trẻ. Xác nhận đó chính là tay thật của trẻ con, hắn nở nụ cười phấn khích, rồi gọi đám binh lính trở về báo cáo tình hình. Lão đạo sĩ không ngờ rằng từ phía xa, yêu thú đã nhìn thấy hết tất cả sự việc.
.......
.......
.......
...9 NĂM SAU...
...Trời xế chiều lên một khu rừng, trên hòn đảo lớn, hướng về phía ngọn thác nước cao, có một cậu bé đang tu luyện dưới thác:...
NHIẾP MINH NGUYÊN: AAAAA........( nhảy vọt lên bờ) Cuối cùng cũng trở thành tu tiên giả rồi. Hahahaha ( cười sảng khoái).
NHIẾP MINH NGUYÊN: Ngươi cứ đợi đi, ta sắp thành tiên rồi. Ta chắc chắn sẽ đánh bại ngươi, đánh ngươi lên bờ xuống ruộng, đánh tới khi van xin ta tha cho ngươi. [ ảo tưởng dừa thôi ]
Vừa dứt lời, một hòn đá bay về hướng cậu, trúng ngay cái đầu chứa toàn mọng tưởng.
Ở cách đó ko xa, hướng từ viên đá bay đến. Một con quái thú có màu lông đỏ rực, xen lẫn vài vết vằn đen, xuất hiện sau đám cây lớn, mang thân hình của một con hổ, răng nanh dài của loài hổ răng kiếm, đầu có phần giống mèo, đôi mắt vàng, thêm đó là hai cái đuôi to, trên miệng đang ngậm một con nai lớn:
U MINH THÚ: Lảm nhảm j lắm thế, qua nấu con mồi cho ta ( nhả con nai xuống đất). Trời sắp tối rồi. Nhanh đi, đói chết ta rồi.
NHIẾP MINH NGUYÊN: Tự mà làm đi, ta đang bận ( tự dưng bụng reo ọc ọc)
U MINH THÚ: ( đơ mặt một lúc) Được thôi, bái bai ~ ( ngậm lại con nai, ngoảnh mặt bỏ đi)
NHIẾP MINH NGUYÊN: Ê từ từ! Quay lại! Đưa con nai đây. Ta nấu, được chưa!
U MINH THÚ: ( vẻ mặt đắc thắng) Sao lúc đầu không nói vậy đó ~
NHIẾP MINH NGUYÊN: ( đỏ mặt) (lấy con nai đi)
KỆ TA! (bỏ đi)
U MINH THÚ: ( Cười khúc khích)
...U Minh Thú xách cậu nhóc lên, đưa cậu và con nai lên đỉnh thác, mặc cho cậu sử lý con nai, còn mình thì nằm một bên ngắm buổi hoàng hôn đang dần xuống....
...Tuy không chấp nhận, nhưng cậu nhóc đành cam chịu phận làm con sen ( cách gọi những người nuôi động vật), đem con nai đi sử lý sơ, có vẻ như cậu đã làm việc này rất nhiều, tay nghề rất thành thạo, chú nai sau khi đã qua sử lý được cậu đem đi nướng, lửa và củi vốn được chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ chờ con thú đó đem đồ ăn....
...Một lúc sau, đồ ăn đã được nấu xong, trong rất ngon, U Minh Thú lấy hết cả con nai, nhưng vẫn chừa cho cậu cái đùi....
U MINH THÚ: ( xé cái đùi) Phần của ngươi đây.
NHIẾP MINH NGUYÊN: ( cầm lấy) ( gặm một miếng lớn)
U MINH THÚ: ( liếc nhìn) Tập tành làm tiên sao rồi? Khá lên chút nào chưa? Rồi khi nào mới đánh ta đây?( vừa nhai vừa nói)
NHIẾP MINH NGUYÊN: ( giật mình) ( mắc nghẹn)
Cái gì chứ? Tu tiên j? Ta đòi đánh ngươi khi nào? ( miệng nói, mắt thì đảo qua hướng khác) ( tránh né).
NHIẾP MINH NGUYÊN: { Sao hắn biết ta muốn tu tiên? Theo dõi sao? Rõ ràng là mình đã thấy nó bỏ đi xa rồi mà? } ( khó xử, rối trí)
U MINH THÚ: ( nhìn cậu bé) Nghĩ nhiều quá rồi đó nhóc, ta có cấm ngươi đâu?
NHIẾP MINH NGUYÊN:???. Ý ngươi là sao? Chẳng phải yêu thú các ngươi rất ghét bọn tu tiên à?
U MINH THÚ: Thì đúng là thế. Nhưng thế thì sao? Ngươi muốn làm gì là việc của ngươi, ta không lý gì phải cản. Sao? Sợ ta thịt ngươi để bớt thêm một tên phiền phức à? Ngươi vốn đã phiền phức còn gì! ( cười mỉa mai)
NHIẾP MINH NGUYÊN: ( cáu kỉnh) Cái con mèo không biết nói lí nhà ngươi, chuyện như vậy mà ngươi cũng cười cho được( giận dữ). Ngươi không sợ ta sẽ mạnh lên, thành một tu tiên giả chân chính, rồi quay lại giết ngươi sao? ( nghiêm túc).
U MINH THÚ: ( bất giác trở nên nghiêm túc hơn)
( mặt đăm đăm suy nghĩ, rồi hướng nhìn về phía cậu) Ngươi nói đúng phết nhỉ? ( đứng dậy, từ từ đi về phía cậu) ( gương mặt đáng sợ như thú dữ đi săn). Việc phiền phức như vậy, cần phải loại bỏ.
NHIẾP MINH NGUYÊN: ( phát giác được nguy hiểm qua ánh mắt của U Minh Thú) { nó thật sự muốn giết mình à? Lũ yêu thú nào cũng như nhau. } ( run bật)
NHIẾP MINH NGUYÊN: { Phải chạy! Phải chạy!Không mình sẽ chết. Sẽ chết mất }
...Nhiếp Minh Nguyên sợ hãi, cậu muốn bỏ chạy khỏi chỗ này, nhưng cậu sợ quá, tay chân run hết lên, cơ thể không còn nghe lời cậu nữa, nhìn con quái thú đang ngày một tới gần, miệng đầy nước dãi, lăm le muốn ăn tươi cậu. Không chạy được, cậu đành nhìn con quái thú tới gần, mắt nhắm chặt, đón nhận cái chết....
...U Minh Thú gầm lên, há cái miệng to của mình, miệng to gấp 4 cơ thể cậu nhóc, ngỡ như món tráng miệng chỉ đủ kẻ răng. Một lúc sau cơ thể cậu nhóc đầy là nước dãi, cậu bất ngờ mở mắt, U Minh Thú chỉ liếm sương qua, chứ không ăn cậu....
U MINH THÚ: ( Nhịn cười) Nhìn ngươi kìa. Tên nhóc nhát gan. Hù ngươi có chút mà đã ướt nhẹp quần rồi { khà khà }.
NHIẾP MINH NGUYÊN: ( định thần lại) ( nhìn dưới) ( quần ướt nhẹp) ( đỏ mặt) CON MÈO THÚI NHÀ NGƯƠI (┛◉Д◉)┛彡┻━┻ ( quát lớn) ( chạy vào hang động thay quần áo)
U MINH THÚ: Khà khà { Mà cũng đáng lo ngại đây. } ( trầm tư) { Mà kệ đi, lo cái ăn trước mắt đã. }
.......
.......
...còn tiếp...