Tường Vy và cả nhà quyết định không nói ra giới tính của em bé trong bụng mình ra cho Dâu Tây và Dưa Hấu biết muốn tạo bất ngờ cho hai con.
Cũng vì có một lý do khác là anh hai Dưa Hấu không chịu cho mẹ sinh em gái chỉ muốn em trai vì anh hai Dưa Hấu từng than vãn với cả nhà " Chỉ một cô em gái mà con chăm mệt mỏi rồi, ngày nào sáng vừa thức dậy đã phải chải đầu buộc tóc cho em, ai cho quà hay có tiền đều phải chia cho ẻm sáu phần, … đến lúc ngủ còn nằm mơ bị em ấy hành nữa chứ… thôi con sợ em gái lắm, con muốn em trai cơ "
Còn cô ba Dâu Tây nhà nước ta thì lại muốn mình có thêm em gái để có người chơi chung, cũng có người cùng mình " chăm sóc " anh hai Dưa Hấu.
Từ sau khi lễ cưới của anh và cô xong thì tất cả mọi việc làm ăn của hai bên gia đình đều giao lại cho những người thân tín, có năng lực đảm nhiệm những trọng trách quan trọng, còn các thành viên trong nhà ai cũng được làm những việc gì mình yêu thích từ trước đến nay vẫn chưa được làm như cậu hai Bảo trước giờ chỉ thích làm bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, làm đẹp cho mọi người, không thích kinh doanh, mợ hai Bảo thì thích làm nhà thiết kế trang sức cho nhãn hiệu thời trang riêng của mình, dù phải là công ty con của gia tộc Kiều Ngọc, … nhưng các thành viên trong nhà đều có chung ý kiến cùng sống chung một mái nhà có bốn thế hệ, luôn dành thời gian chăm sóc, yêu thương lẫn nhau để ngôi nhà luôn là nơi bình yên, ấm áp nhất, luôn là chỗ dựa vững chắc cho các thành viên trong nhà khi gặp phải dông bảo của cuộc đời và tất cả thành viên trong gia đình phải đồng hành, cùng nhau làm nhiều việc công ích cho xã hội.
Tường Vy cuối cùng cũng gần đến ngày đi sinh, bụng cô to hơn với các mẹ bầu khác, do Tường Vy biết lần này mình cũng phải sinh mổ nên cô muốn nuôi bé con trong bụng to hơn bình thường bác sĩ đã báo cân nặng hiện tại của bé con đã là bốn kilogram, bụng cô giờ to lắm vì bao nhiêu thức ăn, bao nhiêu dinh dưỡng đều được bé con lấy hết.
Chân Tường Vy giờ chân cũng sưng phù, cô di chuyển cũng khá nặng nề, Minh Huy lo lắng nên ngày đêm dính cô như sam, thậm chí cô đi vệ sinh anh cũng đi theo vì sợ nhà vệ sinh trơn trượt sợ cô ngã.
Tối nào trước khi ngủ anh đều xoa bóp chân, thoa những chỗ bị rạn da, hôm nay khi anh thoa thuốc nhìn trực tiếp cái bụng cô thì da khá mỏng có thể như sắp nhìn thấy bên trong, anh thấy bàn chân nhỏ đạp cô, đến cái bụng méo mó sang một bên, Tường Vy nghiến răng, hít hà để kìm nén cơn đau, nước mắt cũng sắp trào ra ngoài.
Minh Huy xót vợ nên vỗ nhè nhẹ lên bụng cô và la:
- Cha đánh cái chân hư của con nè, dám đạp mẹ đau đến sắp khóc kìa.
Không biết bé con nghe hiểu không, khi cha Huy vừa nói thì nằm ngoan ngoãn không vẩy đạp nữa, cô mỉm cười xoa xoa cái bụng bự của mình mấy cái, tay vẫn miệt mài sắp xếp quần áo vào giỏ xách để chuẩn bị hai ngày nữa sẽ đến bệnh viện mổ đem con ra ngoài.
Vì sinh mổ, em bé lại khỏe nên bác sĩ cho cô và mọi người trong nhà tự chọn ngày vào viện mổ lấy em bé.
Sau khi làm xong việc, cả hai vợ chồng Tường Vy đi ngủ nhưng khoảng hai giờ sáng cô đau bụng rất nhiều, cô liền lay tay Minh Huy mạnh mấy cái vẫn không thấy anh nhút nhít, cô liền dùng hết sức đạp anh lăn xuống đất.
Khi cả người chạm đất anh mới tỉnh dậy, nghe tiếng cô kêu đau, anh liền bật đèn lên, cô nói thì thào:
- Em đau bụng quá.
- Vợ ngoan cố gắng chịu đau một tí, anh đưa em vào bệnh viện liền
Miệng thì hết lời an ủi, tay anh đã bế cô lên, anh nghe tiếng rên đau của cô mà lòng rối rắm không biết làm gì, chỉ biết vừa đi vừa chạy để cô đến bệnh viện thật nhanh, khi xuống đến dưới lầu anh đã thấy bác tài xế đã lái xe ra chờ sẳn, tuy hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của bác ấy nhưng anh không có thời gian quan tâm, anh vội đưa cô lên và đến bệnh viện.
Bác tài xế là một tay lái cừ khôi, khi thấy cả hai đã ngồi ngay ngắn thì đã cho xe chạy với tốc độ có thể xé gió, chạy vùn vụt trên đường.
Khi chiếc xe chở cả hai vợ chồng Minh Huy vừa chạy khuất bóng thì cả căn biệt thự đã sáng đèn mọi người thức dậy như thường lệ, công việc ai nấy làm, bà Hạnh nhận cuộc gọi từ cậu hai Bảo nên giờ đang ở phòng của Tường Vy lấy thêm vài món cần thiết bỏ vào giỏ đi sinh để tí nữa bà sẽ mang vào bệnh viện cho vợ chồng cô.
Tường Vy vừa vào đến bệnh viện thì đã được bác sĩ đưa thẳng vào phòng cấp cứu. Minh Huy rất nhanh cũng được y tá cho thay đồ bảo hộ, sát khuẩn cũng được vào đến phòng giám sát, vừa vào đến nơi thì anh đã thấy cậu hai Bảo đã ngồi sẵn, cùng một một người nam đang tập trung quan sát từng chi tiết nhỏ của các bác sĩ tiến hành việc khám và chuẩn đoán bệnh cho Tường Vy qua một lớp cửa kính và vài màn hình camera phóng to được đặt bệnh trong phòng cấp cứu.
Anh bước đến chưa kịp nói gì cậu hai Bảo đã gật đầu và ra dấu cho anh im lặng. Một lúc có một cô bác sĩ từ phòng bệnh đi đến chỗ hai người thông báo:
- Thưa viện trưởng, cô Vy sau một lúc được khám và được chuẩn đoán là đang bị viêm ruột thừa cấp tính cần mổ ngay và đồng thời cũng tiến hành đưa em bé ra khỏi bụng mẹ.
Cậu hai Bảo không trực tiếp trả lời mà ra lệnh cho người đang ông bệnh cạnh đi thông báo cho các bác sĩ trưởng khoa liên quan đến bệnh của Tường Vy phải lập đến phòng họp khẩn để cùng nhau bàn phương án điều trị cho cô.
Minh Huy được cậu hai Bảo bắt ngồi đây tiếp tục quan sát phía bên trong phòng cấp cứu, còn ông đi nhanh đến phòng họp. Anh ở đây nhìn cô chăm chú miệng thì lẩm bẩm cầu nguyện: " Con là Vương Minh Huy, từ trước đến nay không tin vào Phật, Trời hay bất kỳ vị thần linh nào khác, cho dù vợ con luôn bắt con luôn thờ Phật, tụng kinh, trì chú con chỉ sợ cô ấy buồn nên mới làm theo.
Nhưng hôm nay con cảm thấy mình quá bất lực khi phải nhìn cô ấy đang nằm đau đớn trong phòng cấp cứu, mà mình không làm được gì, con cầu xin các Ngài hãy giúp cho vợ và con của con vượt qua kiếp nạn này và từ nay về sau con sẽ một lòng tin vào Đức Phật "
Trong phòng cấp cứu các bác sĩ đã rời đi, các y tá còn lại bên trong người thì lau mồ hôi cho cô và ra sức làm công tác tư tưởng giúp cô có đủ tinh thần trước khi vào phẫu thuật, một số người khác đang tiến hành kiểm tra máy móc, các thiết bị cần thiết, các dụng cụ khác cũng đang được khử trùng, sát khuẩn.
Trong phòng họp lúc này, bầu không khí vô cùng căng thẳng, các bác sĩ giỏi nhất bệnh viện đều có mặt, sau mười phút họp thì đã thống nhất sẽ phải tiến hành hai cuộc phẫu thuật song song, một người sẽ mổ tách em bé ra khỏi cơ thể mẹ, còn một người sẽ xử lý đoạn ruột thừa bị viêm nhiễm kia và cũng đã chốt luôn liều thuốc cần dùng trong phẫu thuật để an toàn cho mẹ và bé, hai vị bác sĩ đứng ra mổ chính là Bách Tùng và Quỳnh Anh.
Sau khi có được phương án điều trị thì các bác sĩ đã bắt đầu vào phòng gây mê cho Tường Vy. Anh thì mắt mở to quan sát, trong lòng thì không ngừng cầu nguyện.
Một giờ
Hai giờ
… Sau mười tiếng trôi qua
" Oa, oa … "
Minh Huy vừa thấy con gái của mình vừa được bế ra từ bụng mẹ đã cất tiếng khóc đầy nội lực, hai hàng nước mắt trên khuôn mặt anh lăn dài " Chào mừng bé con đã đến với cha mẹ, cảm ơn vợ đã cho anh thêm một cô công chúa xinh xắn, đáng yêu. "
Một lúc sau Quỳnh Anh bước ra trên tay bế ra một cô bé mũm mĩm, tóc rất nhiều có nâu chocolate, chân mày đen thui, đôi mắt to tròn đang chớp chớp để đón nhận những thứ mới mẻ trong cuộc đời, da của bé con thì trắng hồng, căng bóng, đầy hoa sữa, được quấn trong cái túi ủ dày cọm khi đến gần cậu Bảo và Minh Huy liền nói:
- Chúc mừng cả nhà, cuộc phẫu thuật thành công, một bé gái cân nặng bốn kilogram.
Minh Huy nhìn Quỳnh Anh gật đầu như đã hiểu rồi quay qua tiếp tục nhìn vào phòng, Bách Tùng đang khâu vết thương lại cho Tường Vy.
Còn cô nàng Quỳnh Anh và cậu hai Bảo đã bế bé con về phòng dành riêng cho các thành viên gia tộc Kiều Ngọc để hội ngộ với mọi người.
Khi cả hai vừa vào phòng thì đã thấy các thành viên khác trong nhà đã có mặt đầy đủ, bà Hạnh vội đưa tay bế đứa cháu cố từ tay Quỳnh Anh và ngồi xuống ghế sofa cạnh chồng mình và tươi cười nói:
- Chồng anh nhìn đứa cháu cố này của mình thấy ghét quá nè.
Ông Quang một tay vòng qua eo ôm vợ mình, một tay chạm nhẹ vào miệng bé con, thì cô bé đã chu lên, đầu lắc qua lắc lại rồi cất giọng khóc oanh vàng lãnh lót, ông Quang cười tươi:
- Cháu cưng con đói rồi à?
Ông Quang vừa dứt lời thì một bình sữa to đã được mợ hai Bảo pha xong, nhiệt độ vừa phải thích cho bé con uống được cậu hai Bảo đã kiểm tra qua, liền đưa cho bà Hạnh.
Bà Hạnh không cho cô bé uống sữa liền, bà chỉ cầm bình cho núm vú chạm vào miệng bé con và bóp cho chảy vài giọt sữa vào miệng cô nhóc.
Cô bé liền im lặng không khóc nữa, đưa miệng chép chép thưởng thức vài giọt sữa, đã vừa ý bé con liền chu cái mỏ nhỏ của mình lên bắt đầu khóc
" Oa, oa … Ưm… chụt chụt … "
Lúc cô nhóc vừa cất tiếng khóc bà Hạnh đã đút núm vú cho vào miệng bé con, là cô bé không khóc nữa mà tập trung măm sữa, cô bé hút mạnh đến nghe tiếng chụt chụt làm cả nhà nhìn nhau mà cười hả hê, còn bé con thì mặc kệ tất cả chỉ tập trung măm sữa đến no căng bụng, ợ một cái to, mắt nhắm lại, miệng thì nở một nụ cười nhếch mép rồi chìm vào giấc ngủ.