Khả Ni tỉnh lại, thấy Hoắc Long đang cầm tay mình. Cô chợt mỉm cười, mấy lần trước đều là cô trông chừng anh ấy, nay lại đổi ngược lại.
- Còn dám cười!
Hoắc Long miệng nói nhưng tay lại bóp bóp má Khả Ni.
- Anh đối xử với người bệnh như thế à! Về khi nào vậy?
- Ngay khi nghe tin em mất tích.
- Nhanh vậy sao?
- Phu nhân của anh là trên hết!
Khả Ni vui lòng, bác sỹ đã kiểm tra lại cho cô, mọi thứ đều ổn, vết thương thì tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ lành.
- Là Hồng Vũ Hưng cứu em!
- Ừm!
Khả Ni thấy hơi lạ khi Hoắc Long không hỏi nhiều về vụ cô bị truy sát.
- Bắt được kẻ nào chưa?
- Bách Tùng đang điều tra, có vẻ liên quan tới vụ lần trước của anh. Xem ra có kẻ muốn ngồi lên vị trí của chúng ta.
- Không tránh được!
- Làm em sợ rồi!
- Không sao, chẳng phải em đang ở đây sao.
- Sau này anh sẽ luôn bên em!
- Anh đâu thể kè kè trông vợ mãi được, lão đại Hoắc Liên Bang còn trăm công nghìn việc.
- Không, đi đâu anh cũng xách em theo, anh không thể mất em được.
- Dính người từ khi nào vậy?
- Em là người của anh, có chết cũng phải chết trong tay anh. Tuyệt đối không thể để kẻ khác động tới em được.
Cứ nghĩ Hồng Vũ Hưng chăm sóc vợ mình cả đêm, Hoắc Long ghen hơn là cảm kích. Sao hắn không đưa cô tới chỗ của Hoắc Liên Bang ngay cơ chứ.
Khả Ni muốn ngồi dậy nhưng vết thương làm cô đau nhăn nhó. Hoắc Long vội vã đỡ cô:
- Bà xã!
Lần đầu thấy Hoắc Long gọi cô thân mật như vậy, bình thường anh ấy hay trịnh trọng gọi cô là phu nhân của anh.
Khả Ni nũng nịu dựa vào lòng chồng:
- Được, sau này anh đi đâu em theo đó, cùng trời cuối bể sẽ bám càng lấy lão đại đây!. ngôn tình hay
***
Hoắc Long không cho Khả Ni làm gì nguyên nửa tháng. Anh đã gửi lại đồng hồ cho Hồng Vũ Hưng và gửi quà xin lỗi tới Hồng gia.
Bách Tùng được tin tưởng giao cho nhiệm vụ tới mang quà tới phủ nhà họ Hồng. Đó là bức tranh quý hiếm thời Đường, đúng gu Hồng lão gia thích.
Anh lại gặp Thư Kỳ. Hai người nhìn nhau không nói gì. Họ là người yêu cũ của nhau. Bách Tùng khi học cấp 3 phải lòng đàn chị hơn 1 tuổi, hai người hẹn hò gần một năm. Tới khi biết rõ thân thế của nhau, trước khi cả hai đi du học đã chia tay. Không ai biết chuyện này, từ ấy đến nay Bách Tùng mới gặp lại Thư Kỳ.
Thư Kỳ nghe lời bố tiễn khách, cả quãng đường ra cổng cả hai vẫn im lặng. Khi gần ra tới xe, Thư Kỳ bỗng lên tiếng:
- Xem ra sống rất tốt!
- Em cũng vậy nhỉ!
Dù thua Thư Kỳ 1 tuổi nhưng Bách Tùng vẫn giữ thói quen hồi hẹn hò gọi cô là em.
- Ừm.
Bách Tùng ngồi vào xe, anh nhìn qua gương chiếu hậu thấy Thư Kỳ vẫn đứng nhìn. Trong lòng mỗi người đều còn nặng tình. Chỉ là họ sẽ không thể nào có kết quả, Hoắc Liên Bang và Hồng Bang Hội không thù địch nhưng sẽ chẳng thể làm thông gia. Thư Kỳ 31 tuổi vẫn chưa chịu lấy chồng dù bố đã sắp xếp cho rất nhiều cuộc xem mắt với con trai các gia đình có thế lực.
Bách Tùng lâu nay vẫn luôn nghe ngóng tin tức của Hồng gia, chính xác hơn là tin tức của Thư Kỳ. Nhưng họ Hồng vô cùng kín tiếng, nên cũng không có nhiều thông tin. Chỉ biết cô chưa lấy chồng. Anh cũng không dính dáng đến người phụ nữ nào, tự dặn lòng mình tới khi nào cô ấy lấy chồng, yên bề gia thất thì mới yên tâm.
Năm đó là anh phũ phàng chia tay trước làm con gái người ta tổn thương. Một bà chị thét ra lửa của Hồng Vũ Hưng lại là người lụy tình với thân tín của Hoắc Long.