Hoắc Long đã thay bố làm việc từ lâu nhưng khi chính thức lên nắm quyền thì vẫn rất bận rộn. Mạc Nguyên cũng chưa vội vàng đi mà ở lại trong nước phụ giúp người kế nhiệm.
- Anh, có phải Khả Ni dùng mĩ nhân kế để quyến rũ anh không? Cô ta cũng không phải mĩ miều gì, hay dùng khổ nhục kế để dụ dỗ anh?
- Chị dâu!
- Rồi rồi, chị dâu, là em chưa quen.
Vu Thần cũng đang có mặt ở biệt thự.
- Cậu ấy không mắc bẫy với mấy cái chiêu đó đâu.
Mạc Nguyên nhìn Vu Thần cười cười. Phan Anh được dịp nên cũng phải khịa tí mới được:
- Xem ai đó đi đầu xuống đất như nào!
- Lại còn nhắc.
Vu Thần bực mình ném bao thuốc lá trên bàn về phía Phan Anh.
- Cô ấy giống một con mèo lười thì đúng hơn. Chỉ có anh mới biến cô ấy thành báo đen được.
Bách Tùng nhận được điện thoại của đàn em, hơi nhíu mày rồi nhìn sang Hoắc Long báo cáo:
- Tiểu thư kéo theo chủ mẫu Hoắc Liên Bang đang quậy tưng bừng ở sòng bạc. Nhưng lần này lật ngược tình thế, nghe nói họ thắng rất nhiều.
Hoắc Long đang ung dung thì bất ngờ mất vài giây. Vu Thần cười khẩy:
- Hoá ra là một con mèo tinh nghịch, đi với Liên Liên thì x2 sự ồn ào.
****
Hoắc Liên đã thua gần hết số chip trên bàn. Khả Ni hơi sốt ruột, dù nhà họ Hoắc không thiếu chút tiền cỏn con này nhưng cô vẫn không muốn bị thua sạch.
- Để chị thử!
- Chị biết chơi sao?
- Một chút!
Hoắc Liên đang cay cú vì bị thua nên cũng nhường ghế cho Khả Ni thay mình.
Trước kia Khả Ni từng có vị khách hàng lớn, cô đã kiên trì theo vị khách ấy nhiều ngày tới casino để kí được hợp đồng. Vì thế nên cô có biết bộ môn này chơi như nào. Có lẽ do may mắn, Khả Ni thắng lớn trong sự ngỡ ngàng, ngơ ngác, bật ngửa của Hoắc Liên.
Hai người vui vẻ đi đổi tiền. Cầm một sấp tiền dầy làm Hoắc Liên phấn khích vô cùng.
- Chị dâu, chị đúng là ngôi sao may mắn của em.
Người bị thua trên bàn cược có một người đàn ông không cam tâm để hai cô gái nhìn trẻ măng thắng mình. Ông ta bực dọc sai đàn em dạy cho hai người biết thế nào là lễ độ.
Do nay vốn chỉ định tới nhà mẹ chồng nên Khả Ni không đem theo nhiều vệ sĩ, với cả vào casino nhà mình mà kè kè người bên cạnh thì cũng hơi vướng víu. Cô và Hoắc Liên tíu tít ra sảnh để đợi lễ tân mang xe đến cho họ.
Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, bản năng con nhà nòi nên Hoắc Liên phát hiện có kẻ đi theo mình.
- Chị ơi, em đếm 1-2-3 thì chạy nhé!
- Sao thế!
- 1-2-3
Khả Ni chưa kịp load đã bị Hoắc Liên kéo chạy thục mạng. Hai người không kịp đợi lấy xe, mấy vệ sĩ thì bị Khả Ni tách ra khi nãy nên chưa có mặt kịp thời.
Tới một khúc cua, Khả Ni vô tình đụng phải một người đàn ông, cô rối rít quay lại nói lời xin lỗi rồi lại bị Hoắc Liên kéo chạy.
Hồng Vũ Hưng lướt qua khuôn mặt cô gái va phải mình, bỗng cảm giác hẫng một nhịp. Khuôn mặt thanh tú nhìn rất khẩn trương, tóc dài đen loà xoà nhưng lại thấy đẹp tự nhiên. Cô gái chỉ kịp nói xin lỗi mà không biết sau đó đối phương có gọi lại:
- Cô gái, cô đánh rơi khăn này!
Khả Ni không biết chiếc khăn lụa quấn quanh túi xách của mình bị rơi khi va chạm. Nay về thăm mẹ chồng nên cô mới dùng chiếc túi ấy vì nó nhìn lịch sự hơn những chiếc túi hầm hố khác của cô.
Anh nhìn đến khi cô khuất bóng, tay cầm chiếc khăn lụa màu xanh lục mềm mại, còn thoang thoảng ngửi thấy mùi hoa mộc rất đặc biệt. Một cô gái trẻ lại thích mùi hương này sao. Thật tình cờ, đây cũng là mùi hoa quen thuộc trong sân vườn Hồng gia. Bởi người mẹ đã mất của anh chính là thích loại hoa mộc mạc, truyền thống này.