Hoắc Long được sự đồng ý của bố Khả Ni, mặc kệ bị thương, anh vội vã tới nhà Khả Ni.
Khả Ni nhìn thấy Hoắc Long thì nhíu mày:
- Vết thương anh sao rồi? Sao không nghỉ ngơi..
Cô chưa kịp nói hết thì Hoắc Long ôm chầm lấy cô, cô đẩy anh ra nhưng lại không dám mạnh tay sợ anh đau.
- Sáng đuổi em đi mà. Giờ lại vác mặt tới, quân tử không nhất ngôn.
- Khả Ni, em lấy anh chứ?
- Anh điên à, giờ là lúc nào mà kết hôn!
- Bố em đồng ý rồi!
- Hả?
Hoắc Long tóm tắt tiểu sử hai nhà cho Khả Ni, cô há hốc khi biết bố mình suýt là một trong những đại công thần của Hoắc Liên Bang.
Nhưng chuyện kết hôn... Sao mọi người đều đã đồng ý khi cô mới là người trong cuộc cơ chứ.
Hoắc Long lúc này đã không cầm cự nổi, vết khâu trên lưng nứt ra, áo anh lại bắt đầu loang lổ. Nhưng anh vẫn đang đợi Khả Ni trả lời. Mồ hôi đã lấm tấm, Khả Ni nhìn anh hốt hoảng:
- Anh sao vậy, đau ở vết thương sao.
Cô vội nhìn:
- Sao lại cố chấp như vậy, vết thương lại....
- Em có đồng ý không?
Hoắc Long đổ gục trên ghế sofa, hai ngày tang lễ lại thêm vết thương, anh không gồng được nữa.
- Hoắc Long,.... Tỉnh đi, em đồng ý, tỉnh đi, Hoắc Long...
Khả Ni bị doạ, cô hét lên làm Bách Tùng và đám vệ sĩ hối hả xông vào. Họ vội vã cùng Khả Ni đưa Hoắc Long đi.
Ngồi trên xe, Hoắc Long dựa vào Khả Ni bất động. Cô nhìn đường không phải là tới bệnh viện, cũng không phải đường về Hoắc gia.
- Chúng ta đi đâu vậy?
Bách Tùng nhìn qua gương đáp:
- Về biệt thự của cậu Long! Ở đó an toàn hơn, đỡ kinh động phu nhân và Hoắc tiểu thư. Bác sỹ đã đợi sẵn rồi.
- Tôi sợ lâu, anh ấy nhỡ...
- Đừng lo, chuyện này chưa nhằm nhò gì cả.
Cô bỗng có chút bực tức, sao họ lại dửng dưng vậy, không khuyên can giữ Hoắc Long tĩnh dưỡng mà lại đưa anh ấy đi khắp nơi ra nông nỗi này.
Bách Tùng sợ Khả Ni hiểu lầm lại nói thêm:
- Từ bé cậu Long đã nhận được sự giáo dục và rèn luyện nghiêm khắc của lão gia, sinh tử cũng đã bước vào. 30 tuổi cậu ấy đã trải qua hơn rất rất nhiều người.
Khả Ni giờ mới biết anh ấy hơn cô 3 tuổi, 30 tuổi mà gồng gánh trên vai trọng trách quá lớn. Lòng dấy lên chua xót và thấy thương nhiều hơn là nể.
Biệt thự của Hoắc Long rất lớn, thậm chí ngang ngửa dãy nhà cổ Hoắc gia. Khác cái là thiết kế hiện đại kiểu vòm cung điện hơi hướng Châu Âu. Cổng lớn phải đi oto vào một lát mới tới sảnh chính, có một đài phun nước rất lớn. Ở giữa là một tượng báo đen. Một toà biệt thự tách biệt chiếm trọn một quả đồi, trên tầng là bể bơi vô cực.
Giống Hoắc gia ở chỗ, đều rất đông người mặc áo đen canh gác cả trong cả ngoài nghiêm ngặt. Họ nhìn chiếc Cadillac đen nhám quen thuộc bèn vội vàng mở cổng.
Khả Ni và Bách Tùng đỡ Hoắc Long xuống, một đám đàn em sẵn sàng tiếp ứng nhanh nhẹn đưa cậu chủ vào trong. Khả Ni nhìn cảnh họ chuyên nghiệp vậy, chứng tỏ đây không phải lần một lần hai. Cô lo lắng đi theo vào căn phòng, nơi đây toàn một màu đen, duy chiếc giường trải ga trắng là nổi bật.
Cô há hốc khi họ mở một hộp kín, bên trong toàn là những bịch máu chất đầy. Họ thậm chí chuẩn bị cả máu cho Hoắc Long sao? Cô sợ hãi lùi chân về một bước.
Bách Tùng thấy vậy bảo:
- Cô ra ngoài đợi.
- Không sao, tôi không sao.
Khả Ni mở to mắt nhìn cảnh bác sỹ xử lý vết thương và truyền máu cho Hoắc Long. Mới mấy ngày, cô đã quen với mùi tanh của máu.