Sau một hồi thì phóng viên cũng giải tán nhưng Hàn Tổng Phong vẫn cứ vòng tay ôm lấy eo nhỏ khiến cô hơi khó chịu
- Buông ra được rồi đó
Nghe giọng Tuyết Nhi nói anh mới nhớ mà rút tay về
Cô nhìn xung quanh khung cảnh của buổi tiệc thật náo nhiệt nên có chút không quen. Khách mời lớn nhỏ đều có mặt đông đủ, ai nấy cũng đều sang trọng, trên tay còn cầm một ly rượu vang đỏ
Quan khách đều đi lại chủ động bắt chuyện với Hàn Bạch Phong, nói không chừng may mắn lại có vinh dự hợp tác cùng TK
Thấy Hàn Bạch Phong không để ý mình, cô bèn đi bên bàn rượu. Bỗng nhiên cô muốn thử cái vị đắng, cay của nó
- Tuyết Nhi
Nghe ai gọi tên mình cô xoay người qua, đó là các nhân viên của phòng kinh doanh. Thấy họ vẻ mặt cô hiện rõ vẻ vui mừng. ngôn tình tổng tài
- Á mọi người đây rồi
- Tuyết Nhi, hôm nay cô đẹp thật đó nha
Thẩm Mạn Ninh cất lời khen ngợi cô
- Ấyy cô Thẩm, cô nói vậy là sai rồi bây giờ phải gọi là Hàn thiếu phu nhân
Phương Tưởng lên tiếng nhắc nhở cách xưng hô của Thẩm Mạn Ninh
- Tôi quên mất đúng rồi phải gọi là Hàn thiếu phu nhân
- Mọi người không cần làm quá vậy đâu dù sao tôi cũng quen mọi người gọi là Tuyết Nhi rồi
Cô mỉm cười nói với mọi người
- Nhưng mà tôi giận cô lắm đó, làm lâu như vậy mà không nói rõ thân phân của mình
Một người tên Trang Tâm Nghiêm bĩu môi
- Không nói ra tại vì tôi không muốn vì thế mà mọi người đối xử đặc biệt với tôi
Tuyết Nhi giải thích cho mọi người hiểu, tầm lúc sau có một người phụ nữ diện bộ váy cắt hở vô cùng táo bạo đi đến chỗ đám người cô. Cất giọng đanh đá cùng ánh mắt khinh thuờng nhìn Tuyết Nhi
- Thiếu phu nhân gì chứ, nói không chừng mai mốt Hàn tổng chơi chán rồi bỏ cô cũng nên
- Chuyện gia đình người ta sao cô quan tâm vậy giám đốc Diệp, dù sao thì cô ấy vẫn là Hàn phu nhân, cô ăn nói cho cẩn thận vào
Tuyết Nhi chưa kịp mở lời thì Trang Tâm Nghiêm đã lên tiếng, mọi người ở phòng kinh doanh vốn đã ghét cô ta, cho dù là giám đốc thì họ cũng chẳng quan tâm
- Hơ Hàn thiếu phu nhân gì chứ chẳng qua cũng là kẻ làm ấm giường cho Hàn tổng thôi
Trước những lời nói chua ngoa, xem thường của cô ta, Tuyết Nhi vẫn bình tĩnh đáp lại
- Giám đốc Diệp thích nghĩ như nào tôi cũng không quan tâm nhưng mà sao tôi thấy
Dừng lại một lúc rồi cô nói tiếp
- Bộ đồ cô đang mặc có phần không phù hợp với vị trí giám đốc đó
Diệp Lăng Chi mặc bộ bộ váy không tay, ngắn tới bắp đùi, xẻ tà cao ngút, cắt khoét ngay phần ngực còn để hở cả lưng. Nhìn qua có ai mà nghĩ cô ta là một giám đốc đâu
- C…cô...cô
Lời nói của Tuyết Nhi nhất thời làm cô ta cứng họng, dùng tay chỉ chỉ vào mặt cô rồi hậm hực đi sang chỗ khác
- E…em là Cố Tuyết Nhi phải không?
Đang nói chuyện vui vẻ cùng mọi người thì từ xa có một anh chàng đẹp trai mặc vest bước lại
- Anh làa…
Nhận thấy vẻ mặt không nhận ra của Tuyết Nhi, anh ta vội nói tiếp
- À anh là Nghiêm Tinh Trình, em còn nhớ anh không?
- Nghiêm Tinh Trình?
Cái tên này sao quen quá hình như cô từng quen người này. Suy nghĩ một lúc cô mới nhớ ra đúng rồi Nghiêm Tinh Trình là học trưởng hồi đại học của mình
- À thì ra là học trưởng Nghiêm
- Sau khi học xong đại học anh phải ra nước ngoài với cả anh bị mất liên lạc với em, may mắn hôm nay lại được gặp lại
Tinh Trình nhìn cô mỉm cười, dáng vẻ có phần ôn nhu hơn Hàn Bạch Phong nhiều
- Em rất vui khi gặp lại anh
- Anh cũng rất vui nhưng mà không ngờ e…em lại là phu nhân của Hàn tổng
- À hiện tại anh đang làm gì?
Cô hơi nghiêng đầu thắc mắc hỏi
- Anh là tổng giám đốc của Lam Hải
- Lam Hải?
Tuyết Nhi chợt nghĩ ra điều gì đó dừng lại một lúc rồi tiếp lời
- Thất lễ rồi Nghiêm tổng
Nghe vậy, anh ta bèn xua tay nói
- Nghiêm tổng nghe xa lạ quá trước gọi sao thì giờ cứ gọi vậy đi
- À vâng
Tuyết Nhi mỉm cười nhìn Tinh Trình
Còn về phần Hàn Bạch Phong, mãi nói chuyện với mấy vị chủ tịch của các công ty khác mà chẳng để ý cô đã biến mất từ lúc nào
Sau khi nói chuyện với họ anh vội đi tìm cô, không ngờ lại thấy cảnh tượng trước mắt. Tuyết Nhi đang nói chuyện vui vẻ cùng một người đàn ông khác
Hàn Bạch Phong trong người cảm giác khó chịu và khuôn mặt đen như đít nồi nhìn hai người trò chuyện.Trước giờ anh chưa thấy Tuyết Nhi nói chuyện vui vẻ với anh.Hàn Bạch Phong vô cùng tức giận nhưng nhanh chóng thu lại thái độ đó, gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, cao ngạo bước về phía cô
Đang nói chuyện vui vẻ bỗng dưng Tuyết Nhi cảm nhận bàn tay ai đó đang đặt lên eo mình
- Tưởng phu nhân đang nói chuyện cùng ai hóa ra là Nghiêm tổng
Mắt nhìn Nghiêm Tinh Trình nhưng tay anh vẫn giữ chặt lấy eo cô như đánh dấu chủ quyền
Nhận thấy người trước mặt mình là một nhân vật có tiếng trong thành phố B, Tinh Trình thể hiện sự vui vẻ nói
- Thì ra là Hàn tổng, rất vinh dự khi gặp anh
Hàn Bạch Phong vẫn giữ khí chất lạnh lùng nhìn anh rồi xoay 180 độ nhìn cô hiền hòa
- Phu nhân của tôi cũng mệt rồi xin phép Nghiêm tổng chúng tôi đi trước
Dứt lời, anh nắm lấy tay cô kéo đi ra thẳng xe
Sau khi hai người đi Nghiêm Tinh Trình nhếch miệng nở một nụ cười chẳng mấy thiện cảm
- Chờ đó đi sớm muộn gì tôi cũng nếm thử người phụ nữ của anh thôi Hàn Bạch Phong
Hàn Bạch Phong nắm tay cô kéo vào xe, ngồi vào ghế lái, tay đặt trên vô lăng vẻ mặt vô cùng tức giận
- Anh đang làm gì vậy? Buổi tiệc còn đang diễn ra sao lại về
- Cô ngậm miệng lại cho tôi
Lần đầu Tuyết Nhi thấy anh giận dữ đến vậy nên nhất thời sợ hãi, băm môi lại ngoan ngoãn ngồi yên
Một lúc sau, xe cũng chạy về đến biệt thự. Anh vừa dừng xe lại cô đã vội mở cửa đi vào nhà nhưng Hàn Bạch Phong nhanh hơn, anh đã mở cửa xe bước xuống đi nhanh lại phía Tuyết Nhi mà vác cô lên vai, trước sự chứng kiến của tất cả người làm trong nhà
- Aaaaa, thả tôi xuống
Cô vừa la vừa đánh vào vai anh không ngừng giãy giụa nhưng Hàn Bạch Phong vẫn cứ thế vác cô lên tận phòng.
Anh không thương tiếc quăng mạnh cô xuống giường
- Áaa anh làm gì vậy?
- Cô cũng gan lắm dám nói chuyện vui vẻ với thằng đàn ông khác
Sau đó anh cởi chiếc áo vest bên ngoài rồi nới lỏng cà vạt
- A…anh l…làm gì vậy
Thấy điều bất thường cô vừa nói vừa lùi lại ngồi sát mép giường. Lúc này anh đã cởi chiếc áo sơmi vứt xuống sàn, để lộ ra cơ ngực rắn chắc, từng cơ múi vạm vỡ
- Dạy dỗ lại để cô không đi quyến rũ đàn ông nữa chứ làm gì
Hàn Bạch Phong kéo mạnh chân khiến cô mất đà nằm ngay dưới thân anh. Tuyết Nhi sợ đến mức mặt lúc xanh lúc trắng, miệng nói lắp
- A…anh l…làm....làm bậy t…tôi la l…lên đó
- Vậy thì cứ la lên đi
Nói rồi anh dùng tay khóa trụ hai tay cô trên đỉnh đầu, đoạn dùng môi áp lên môi cô làm cô không ngừng giãy giụa
- B…buông.....ưm
Tuyết Nhi vừa mở miệng ra nói chưa dứt câu thì anh đã luồn lưỡi vào trong khoan miệng cô tham lam lấy hết mật ngọt. Đến khi cô không thở được nữa anh mới luyến tiếc rời đi
Một tay khóa trụ cô, một tay lần mò xuống hàng khuy cởi ra
- Áaa không được
Tuyết Nhi hoảng sợ tột độ giơ chân đá vào hạ bộ của anh. Cú đá làm anh đau điếng buông cô ra mà lấy tay ôm lấy chỗ đó
Nhận thấy cơ hội cô bước xuống giường, tay nắm chặt lấy hàng khuy cài đã bị anh cởi ra gần hết, tay còn lại nắm lấy nắm cửa toang định chạy
Ai ngờ Hàn Bạch Phong nhanh hơn một bước, anh nhoài người nắm lấy tay cô kéo mạnh về phía giường một lần nữa
Nhận thấy tình thế bị anh áp đảo, ngay lúc này cô chỉ biết dùng lời ngon ngọt để nói với anh
- Tôi biết lỗi rồi, anh buông ra đi
- Quá trễ rồi
*Roẹt*
- Áaaaaaa
Anh xé toạt bộ váy cô đang mặc, bàn tay không yên phận lần mò tìm chốt áo lót cởi phăng ra
- Đừng
Tuyết Nhi đánh vào vai anh nhưng chút sức lực yếu ớt đó đâu có hề hấn gì
Anh bắt đầu hôn lên cổ, xương quai xanh rồi trườn xuống nơi đẫy đà một bên xoa xoa nắn nắn, một bên dùng lưỡi ra sức trêu đùa với nhũ hoa
Hàn Bạch Phong đã nhanh chóng thoát y cho mình rồi cởi luôn hết đồ cô đang mặc trên người
Tuyết Nhi cắn chặt môi dưới để không phát ra những âm thanh rên rỉ
- Em nói em cần tôi đi
- Đồ khốn! Tôi ghét anh
Anh tách đôi chân thon dài của cô sang hai bên, quắp vào hông mình rồi dùng tay mò mẩn xuống vùng tư mật của cô, giọng khàn khàn thỏ thẻ vào tai cô
- Em ghét tôi nhưng mà hình như nơi này thì không
- Đừng đừng
Tuyết Nhi nức nở cầu xin nhưng đến đây rồi chẳng lẽ anh lại buông tha cho cô?
Mặc kệ lời cô nói anh trực tiếp dùng vật nhỏ đâm thẳng vào bên trong cô
- Áaa đau...đau
Phần dưới như bị xé toạt khiến nước mắt đã trực trào nơi khóe mắt
- Ngoan, thả lỏng
Cơ thể cô mềm nhũn, đầu óc trỗng rỗng chẳng nghĩ được gì, chỉ biết phối hợp theo anh. Cô nắm chặt tay cắn răng chịu đựng mặc cho anh xoay biết bao nhiêu tư thế
Mãi một lúc lâu sau anh gầm lên một tiếng, phóng thích thứ chất lỏng trắng đục vào người cô rồi nằm sang một bên. Còn cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào