Nhiếp Tử Phong thông minh như vậy thì làm sao lại không biết ý tứ trong lời nói của Nhiếp mẫu chứ, ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng chính là ra mắt hai bên gia đình.
Đôi mắt lãnh đạm liếc nhìn gương mặt trắng nõn ửng hồng của Quan Duyệt, Nhiếp Tử Phong có loại cảm giác nói không nên lời.
Không thể phủ nhận, Quan Duyệt chính là một trong số ít những người con gái làm hắn muốn chiêm ngưỡng nhất. Cô thông minh nhạy bén, tác phong mạnh mẽ, bản lĩnh giao tiếp rất tốt nhưng hắn lại chỉ xem cô như tri kỷ cho nên một tháng ở gần nhau hắn cũng không có yêu cầu muốn qua lại với cô.
Mà bây giờ Nhiếp mẫu có ý muốn người lớn hai bên gặp mặt, xem ra là mama đã có có sự hiểu lầm rằng hắn và Quan Quyệt đang hẹn hò.
Nhiếp Tử Phong thả lỏng người một chút, đột nhiên lại nghĩ đến vấn đề còn đang suy nghĩ, do dự một chút hắn lại gật đầu lên tiếng:
- Có thể!
Nghe vậy, Quan Duyệt chợt ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn về phía hắn.
Thấy gương mặt tuyệt mỹ của Quan Duyệt nhìn mình nhưng Nhiếp Tử Phong lại không có chút cảm xúc, chẳng qua hắn chỉ muốn chấn chỉnh lại tình cảm của bản thân.
Đèn vừa lên, màn đêm cũng giống như con trăn khổng lồ bao phủ cả bán đảo Đài Loan. Đài Bắc phồn hoa, nghê hồng lấp lánh, người đi đường vội vàng tấp nập, cuộc sống về đêm chính thức bắt đầu.
Trong nhà hàng IM.
Tiếng đàn violon du dương êm tai văng vẳng không dứt, mọi người đều mặc âu phục hay tây trang thẳng thớm, cười nói dịu dàng thanh tao, toàn cảnh là một không gian tao nhã vô cùng.
Nhiếp Tử Vũ mặc chiếc áo thun đơn giản kết hợp với quần jean xuất hiện ở đại sảnh, dáng vẻ cô so với bốn bề xung quanh có vẻ không ăn nhập vào nhau.
- Chúng ta ... hay là chúng ta đổi chỗ khác đi.
Ánh mắt bốn phía đều tập trung vào 2 người. Nhiếp Tử Vũ với vẻ mặt mong chờ nhìn Lãnh Duy Biệt diện bộ tây trang màu trắng.
Tối hôm nay đầu bếp có việc xin nghỉ nên cô và Lãnh Duy Biệt cũng sẽ không xuống bếp, vì vậy buộc lòng phải ra ngoài để giải quyết cái bao tử. Nhưng mà điều cô không ngờ tới chính là anh ta lại dẫn cô tới một nhà hàng cao cấp như vậy.
- Nghe nói đồ ăn ở đây ngon lắm, đi thì thật là tiếc. Hơn nữa cũng đã đặt bàn rồi mà nên em đừng lo lắng gì hết, mọi thứ đều có anh đây mà.
Dùng ánh măt dịu dàng trấn an cô, sau đó Lãnh Duy Biệt dẫn cô đi đến quầy.
Nhưng mà ngoài dự liệu chính là cô phục vụ ở quầy nhìn thoáng qua Nhiếp Tử Vũ một cái, cũng không hỏi đã có hẹn trước hay không mà lạnh lùng nói:
- Rất xin lỗi hai vị, dùng cơm ở đây cần phải mặc y phục chính thức, cho nên thật ngại quá...
Nụ cười dịu dàng đọng lại nơi khóe môi, Lãnh Duy Biệt không khỏi ngạc nhiên nhíu mày:
- Có chuyện như vậy sao?
Cũng khó trách hắn tại sao lại kinh ngạc như vậy, bởi vì trước đây đều sống ở nước ngoài, thói quen trong nước và nước ngoài thì hoàn toàn khác nhau.
- Đúng vậy!
Cô phục vụ quầy khách khí nói.
Ánh mắt chế nhạo xung quanh kéo tới làm cho Nhiếp Tử Vũ cảm thấy ngượng ngùng, cô kéo áo Lãnh Duy Biệt, lại nói:
- Em không muốn ăn ở đây nữa đâu, chúng ta đi thôi.
Lãnh Duy Biệt vốn còn muốn nói điều gì đó nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của cô thì cố gắng kìm chế, ánh mắt hắn thờ ơ liếc nhìn cô phục vụ quầy rồi mới gật đầu: - Chúng ta đi thôi!
Thấy vậy, lòng Nhiếp Tử Vũ mới cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng mà còn chưa tới hai giây thì lòng của nàng lại lập tức dựng đứng lên.
- Vũ Vũ, Duy Biệt, hai con cũng tới dùng cơm sao?
Giọng nói quen thuộc làm cho Nhiếp Tử Vũ ngớ người, vừa quay lại thì thấy Nhiếp phụ Nhiếp mẫu, còn có 2 người một nam một nữ xa lại, sau lưng còn có Nhiếp Tử Phong và Quan Duyệt.
Lúc Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc nhìn thấy họ thì lại thấy tay Nhiếp Tử Phong đang vòng qua ôm eo Quan Duyệt, tim cô nhất thời đau đớn như bị ai xé nát.