Editor: Táo đỏ phố núi
Ở trong bếp nấu ăn, bà Trần Phương nghe thấy loáng thoáng có tiếng người nói ở bên ngoài, nhưng lại không nghe thấy giọng nói của Nhiếp Tử Vũ, bà ở trong bếp gọi lên mấy tiếng, nhưng mà vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của cô cho nên buồn bực đi ra xem như thế nào, đến khi bà nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ đang ngồi đưa lưng về phía mình không hề nhúc nhích, tầm mắt lại hướng về phía đối diện của cô, chân mày của bà thoáng nhíu lại.
Nhiếp Tử Phong? Tại sao cậu ta lại ở chỗ này?
Bà không hiểu, định đi lên phía trước muốn hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, nhưng mà chưa kịp tới gần, ánh mắt của sắc bén của Nhiếp Tử Phong đã phát hiện ra sự tồn tại của bà, ánh mắt vốn bình tĩnh lại hiện lên chút gợn sóng, trước khi bà kịp mở miệng thì anh đã mở miệng trước.
“Dì Phương, cháu muốn đưa Vũ Vũ đi ra ngoài nói chuyện một chút.”
Thì ra là có chuyện muốn nói sao! Bà Trần Phương như chợt hiểu ra, cũng không nói nhiều vội gật gật đầu: “Được, vậy hai đứa cứ đi đi. Vừa đúng tới giờ cơm trưa, Vũ Vũ con hãy đưa Tử Phong ra…”
“Con và anh ấy không có gì để nói cả.” Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng cắt ngang lời nói của bà. Nhân lúc Nhiếp Tử Phong đang giật mình chưa định thần lại, cô cấp tốc rút bàn tay của mình ra, rồi lùi lại mấy bước. “Anh đi đi.” Ba chữ vô cùng đơn giản, đã lộ ra sự không kiên nhẫn của cô.
Nhiếp Tử Phong đứng yên tại chỗ, không hề vì lệnh đuổi khách của cô mà thay đổi sắc mặt. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
“Em không muốn đi ra ngoài nói chuyện với anh đúng không? Được, chúng ta nói chuyện ở đây luôn!” Nhiếp Tử Phong nói, rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của Nhiếp Tử Vũ anh ngồi xuống. Đôi mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Vũ, sắc mặt kiên định, anh nói: “Vừa đúng lúc có dì Phương ở đây, vậy anh sẽ nói với dì ấy một chút chuyện của anh và em!”
Nghe vậy, sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ lập tức liền thay đổi. Cô vô thức quay đầu nhìn về phía bà Trần Phương, lại phát hiện bà đang đánh giá bọn họ, trong ánh mắt của bà ngoại trừ vẻ nghi hoặc còn có những lo lắng hỗn loạn nữa
“Vũ Vũ, các con là… Tử Phong, cháu muốn nói với dì chuyện gì của cháu và Vũ Vũ?” Nhìn thấy Nhiếp Tử Phong nhìn Nhiếp Tử Vũ bằng ánh mắt nóng bỏng, trong lòng bà Trần Phương dâng lên một cảm giác bất an.
Nhiếp Tử Phong chợt nhíu mày, lúc đang muốn nói ra quan hệ của bản thân và Nhiếp Tử Vũ, “Cháu và Vũ Vũ…” Nhưng mà mới chỉ nói được bốn chữ như vậy đã bị Nhiếp Tử Vũ vội vàng cắt ngang.
“Chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện đi.” Nhiếp Tử Vũ đi lại kéo Nhiếp Tử Phong từ trên ghế đi ra, ôm lấy cánh tay của anh kéo anh đi ra ngoài. Còn không quên quay đầu lại nở nụ cười với bà Trần Phương đang vô cùng kinh ngạc nói: “Mẹ, ở đây làm phiền mẹ rồi.”
“Hả, à được…” Bà Trần Phương gật gật đầu, lúc đang định nói cái gì đó, thì bóng dáng của hai người đã biến mất trước mặt của bà.
Đáy mắt của Nhiếp Tử Phong hiện lên ý cười, anh dùng ánh mắt dịu dàng liếc nhìn sắc mặt khó chịu của Nhiếp Tử Vũ, lúc định mở miệng nói chuyện, nhưng mà trong phút chốc Nhiếp Tử Vũ lại buông cánh tay đang ôm anh ra, sau đó đứng sang bên cạnh ba bước, giữ một khoảng cách với anh. ngôn tình sủng
Ý cười trong ánh mắt đen láy của anh chợt cứng đờ lại, anh cảm thấy đau lòng vì hành động nhỏ này của cô, nhưng Nhiếp Tử Phong vẫn duy trì nụ cười nhạt để không dọa tới cô. “Lên xe đi.” Anh chu đáo mở cửa xe cho cô.
“Đi đâu?” Nhiếp Tử Vũ không hề ngoan ngoãn lên xe, mà dùng ánh mắt đề phòng nhìn anh, không nhúc nhích.
“Đi ăn cơm trưa.”
Nhiếp Tử Vũ yên lặng nhìn anh, nhưng vẫn không chịu lên xe: “Ở đây có rất nhiều quán ăn, ăn đại món gì đó là được.”
Nhiếp Tử Phong cũng không nhượng bộ cô, mà nói: “Trừ phi em muốn cho người khác nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng ta.”
Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, đôi mắt thất thần nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàng của anh, đáy lòng chợt mềm nhũn ra, cô quay đầu lại. “Em chỉ cho anh thời gian là một tiếng đồng hồ.” Nói xong liền leo lên xe. Nhưng mà không phải ngồi ở vị trí ghế lái, mà là ngồi ở hàng ghế phía sau.
Nhưng mà ngay cả khi như vậy, Nhiếp Tử Phong cũng đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.
※
Bên trong nhà hàng món Tây——
“Anh muốn nói chuyện gì?” Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Phong ngồi ở đối diện đang cắt nhỏ món bít tết ra giúp mình, nhíu mày lại nói: “Em không có nhiều thời gian, làm phiền anh hãy nói nhanh lên một chút, em còn bận nhiều việc.”
Nghe vậy, khóe miệng của Nhiêp Tử Phong đang nở nụ cười chợt trở nên cay đắng, anh ngẩng đầu lên dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô nói: “Vũ Vũ, đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với anh.” Quá xa lạ rồi, cũng có cảm giác như anh chính là kẻ thù của cô vậy.
Lén nhìn thấy ánh mắt đen láy của anh hiện lên sự đau lòng, trong lòng Nhiếp Tử Vũ cũng đau đớn, bất giác cũng dịu giọng hơn. “Muốn nói gì thì hãy nói đi.” Nói xong, cô xỉa một miếng salad bỏ vào trong miệng của mình.
Đưa đĩa thịt bò bít tết đã cắt nhỏ tới trước mặt của cô, lúc này Nhiếp Tử Phong mới bỏ việc trên tay xuống. Đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn vào cô, mãi cho tới khi cô không được tự nhiên không biết đặt ánh mắt nhìn đi nới nào, lúc này anh mới hít một hơi thật sâu, cong khóe môi lên.
“Chúng ta hãy bắt đầu lại một lần nữa đi.”
Giọng nói chân thành của anh vừa mới thốt ra, thì chỉ nghe thấy một tiếng “Lạch cạch”, chiếc dĩa ở trong tay của Nhiếp Tử Vũ rơi xuống mặt bàn.
Cô bình tĩnh nhìn vẻ mặt nghiêm túc không giống như là đang nói đùa của anh, thì cảm thấy có một cảm giác phức tạp lan tràn ra ở trong lòng, có vui mừng, cũng có kích động, nhưng không duy trì được bao lâu thì được thay thế bằng cảm giác đau khổ. Cảm giác đau đớn từ trong lòng tràn ra, lan tới lục phủ ngũ tạng của cô, lan tới tứ chi của cô, chỉ một lát sau, sắc mặt của cô liền trở nên trắng bệch, đôi mắt vốn đang ngời sáng chợt trở nên ảm đạm không có chút tia sáng nào.
Một lúc lâu sau Nhiếp Tử Vũ mới phản ứng được, “À… Điều anh muốn nói chính là cái này sao?” Cô cố làm ra bộ dạng buồn cười, vẻ mặt mỉa mai nhìn anh.
Nhìn vẻ mặt của cô lúc này khiến cho anh cảm thấy đau lòng, nhưng chỉ vừa nghĩ tới chuyện không được ở bên cạnh cô nữa, thì lại cảm thấy đau đớn hơn. “Đúng vậy, anh cầu xin em hãy cho anh một cơ hội, để chúng ta có thể trở lại giống như trước đây, được không?” Anh thân mật nắm lấy đôi tay trắng nõn và mềm mại của cô, lúc này mới phát hiện ra bàn tay của cô lạnh như băng.
Nhiệt độ ấp áp từ bàn tay truyền vào trong lòng, hòa tan sự lạnh lẽo trên người của cô, cũng khiến cho tim của cô cũng không còn đau đớn như vậy nữa. Nhưng mà khi Nhiếp Tử Vũ nghĩ tới sự thật không thể thay đổi kia, thì lập tức trở nên tỉnh táo lại.
“Em không cần!” Cô lạnh lùng hất bàn tay của anh ta, vội thu tay mình lại. Né tránh ánh mắt mất mát và đau đớn của anh, cô dùng giọng điệu bình tĩnh là lạnh lùng nói: “Em không còn cảm giác gì với anh nữa, cho dù làm lại từ đầu hay là làm lại mấy chục lần cũng không còn cảm giác gì nữa. Hơn nữa, anh đã quên rồi sao? Em đã từng ngủ với người đàn ông khác, em không còn trong sạch nữa, em như vậy anh vẫn còn muốn sao?” Vì để cho anh hết hy vọng, thậm chí cô còn không tiếc bóp méo sự thật.
Dứt lời, nụ cười yếu ớt ở trên mặt của Nhiếp Tử Phong cứng đờ lại, anh nghiến chặt hàm răng dưới lại.
Thấy anh im lặng, Nhiếp Tử Vũ cho là anh chần chừ. Cho nên không nhịn được nở nụ cười mỉa mai, nói: “Nhìn đi, anh cũng không chấp nhận được. Đã như vậy, cần gì anh phải ép buộc chính mình chấp nhận em. Trên đời này có rất nhiều phụ nữ, em tin là chỉ cần anh ngoắc tay một cái thì sẽ có vô số phụ nữ chen chân nhào tới.”.
Bời vì câu nói mỉa mai này của cô, đáy mắt của Nhiếp Tử Phong vốn không có chút gợn sóng nào giờ khẽ động, anh liếc Nhiếp Tử Vũ thật sâu, hai tay nắm chặt thành quyền.
“Anh không quan tâm!”