Cũng đúng vào lúc cậu ta ngã xuống, thì có một bóng người chui từ trong tủ quần áo chui ra.
Dịch Minh Lan dùng khăn tay bịt mũi lại, đi thẳng lại phía cửa sổ mở cửa thông gió ra. Dựa lưng vào vách tường, hít thở từng ngụm không khí, sau đó cô ta xoay người lại nhìn chỗ Minh Hạo và Nhiếp Tử Vũ đang ngã xuống, khoé miệng nở một nụ cười âm hiểm.
“Dịch Minh Hạo, không phải là anh thích cô ta sao? Vậy thì em sẽ thành toàn cho anh.”
Cô ta đứng ở bên cửa sổ chờ khoảng mấy phút, đợi cho tới khi thuốc mê ở trong không khí bay hết đi, lúc này mới bước từng bước đi về phía của hai người kia.
. . .
※
Nhiếp Tử Phong mặc một thân tây trang Armani màu đen hướng thẳng về phía mục đích mà tới, dáng người cao lớn của anh đi vào trong ngõ hẻm bẩn thỉu nhìn có chút hơi nổi bật. Khi anh đi tới trước cửa của căn chung cư cũ nát, không chút do dự đã đi thẳng lên lầu ba.
“Kính coong kính coong.” Tiếng chuông cửa vang lên, ở bên trong cánh cửa lập tức có tiếng người truyền tới “Đến đây”, rất nhanh sau đó cửa đã được mở ra.
Bà Trần Phương đang thu dọn đồ đạc ở trong phòng nghe thấy tiếng chuông cửa thì vội vàng chạy ra, đến khi nhìn thấy người nhấn chuông cửa là bà Trần Phương thì vô cùng ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng nở nụ cười.
“Thì ra là cháu sao, mau vào trong nhà đi.” Bà vui vẻ mời anh đi vào trong phòng.
“Cám ơn.” Nhiếp Tử Phong cũng không có từ chối mà đi theo vào bên trong. Đưa mắt nhìn, anh nhìn thấy trong phong khách nho nhỏ có mấy thùng giấy, thì sửng sốt, quay đầu lại hỏi: “Mọi người muốn dọn nhà ạ?”
“Đúng vậy.” Bà Trần Phương gật gật đầu, rất là vui vẻ. Xế chiều ngày hôm qua nhận được điện thoại của Nhiếp Tử Vũ, bà biết được rốt cuộc thì Lạc Thuần cũng đồng ý ở chung với bọn họ thì vẫn luôn cười vui vẻ như vậy, đối với bà mà nói, bây giờ không có chuyện gì khiến bà vui vẻ hơn chuyện ba mẹ con được ở cùng với nhau.
Nhiếp Tử Phong ngắm nhìn chung quanh lần nữa, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ đâu: “Vũ Vũ không có ở nhà ạ?” Anh hỏi. Anh chắc chắn là sáng nay cô không có tiết học cho nên mới tới!
“Ừ.” Bà Trần Phương gật gật đầu, bà cúi mắt xuống nhìn chiếc đồng hồ trên tay, giải thích: “Tối qua Vũ Vũ đi tới khách sạn ngủ cùng với Thuần Nhi, bác nghĩ chắc một lúc nữa sẽ về thôi. Sao thế? Cháu tìm nó có chuyện gì à?”
“Dạ, cũng không có chuyện gì quan trọng.” Nhiếp Tử Phong cười cười, lúc này mới nhớ tới túi lớn túi nhỏ ở trong tay. “Đây là chút lòng thành của cháu, bác nhận lấy đi ạ.” Nói như thế nào đi nữa cũng là mẹ vợ tương lai, Nhiếp Tử Phong cũng không dám thiếu lễ phép
“Đến chơi là được rồi, còn mua quà làm gì chứ. Mọi người chăm sóc cho Vũ Vũ lâu như vậy bác cũng không có gì để cảm ơn, sao lại không biết xấu hổ mà nhận quà của cháu được chứ.” Bà Trần Phương lắc lắc đầu không chịu nhận.
Nhiếp Tử Phong lắc đầu nói: “Chỉ là một món quà nhỏ thôi ạ, hơn nữa đa phần là mua cho Vũ Vũ.”
“Vậy thì cảm ơn cháu.” Từ chối không được bà Trần Phương chỉ có thể nhận lấy quà của anh rồi để sang một bên, mời anh ngồi xuống ghế, sau đó chạy vào bếp rót ly nước mang ra cho anh.
“Mười tám năm qua, thực sự cám ơn gia đình cháu đã có thể tiếp nhận Vũ Vũ.” Trong lòng bà vô cùng cảm kích cả nhà bọn họ đã vô cùng khoan dung và độ lượng.
“Vũ Vũ rất đáng yêu, tiếp nhận cô ấy là chuyện đương nhiên.” Nhiếp Tử Phong lơ đễnh, không có nhận ra bà còn có một ẩn ý khác.
Nghe thấy lời nói nghiêm túc của anh, bà Trần Phương vui mừng gật gật đầu. Bất ngờ, bà như nghĩ tới điều gì đó nhìn về Nhiếp Tử Phong, do dự một chút, cánh môi mỏng mở ra: “Ba mẹ của cháu… Bọn họ sao rồi?”
Nhớ lại quá khứ của bọn họ, bà Trần Phương không khỏi có chút đau lòng và áy náy. Đối với ba Nhiếp, bà biết rõ ông là người đã có vợ rồi, nhưng mà bà vẫn lao vào như con thiêu thân lao đầu vào lửa, thậm chí còn ích kỷ tới mức sau khi sinh đứa nhỏ còn phó thác cho ông. Đối với mẹ Nhiếp, bà đã xấu hổ tới mức không nói nên lời.
“Mẹ của cháu rất khoẻ.” Nhiếp Tử Phong mỉm cười, đáy mắt thoáng hiện lên chút cay đắng: “Ba cháu đã qua đời rồi.”
Nghe vậy, nhất thời bà Trần Phương ngây ngẩn cả người. Trong lòng cũng thoáng nhói đau, nụ cười cứng ngắc trên môi, bà nhìn anh một lúc lâu rồi nói một câu: “Ông ấy… Đã qua đời?” Trong lòng buồn rầu, thoáng đau nhói lên một chút, bà chậm rãi cúi đầu xuống.
“Vâng, cũng cách đây không lâu ạ.”
Im lặng một lúc lâu, bầu không khí trở nên tĩnh mịch.
Một lúc lâu sau bà Trần Phương hồi phục lại sau tin dữ, vừa ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy sự thống khổ trong ánh mắt của Nhiếp Tử Phong, cho nên bà vội vàng nói: “Xin lỗi.”
“Không có gì.” Nhiếp Tử Phong cười cười, lại trở về như bình thường. Anh cho bà Trần Phương bằng ánh mắt yên tâm, rồi chuyển đề tài.
“Bác gái, cháu có thể nhờ bác một chuyện được không ạ?” Nhiếp Tử Phong dùng ánh mắt chân thành và tha thiết nhìn bà, đáy mắt mang theo chút chờ đợi.
Nghe vậy, bà Trần Phương vội vàng thu lại sự bi thương trên khuôn mặt, hỏi: “Hả? Chuyện gì?”
Nhiếp Tử Phong nhìn bà bằng ánh mắt tha thiết, sau đó hơi do dự một chút, nói: “Cháu không biết Vũ Vũ vì lý do gì mà không chịu gặp mặt cháu, cháu muốn nhờ bác chuyển tới Vũ Vũ một câu: Cho dù như thế nào đi nữa cháu cũng nhất định sẽ không buông tay cô ấy.”
Vừa dứt lời, cả người bà Trần Phương liền ngẩn ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Đây là ý gì?
Cái gì gọi là không buông tay cô ấy? Trong đầu bà hiện lên một ý tưởng không nên có, trong phút chốc bà Trần Phương trợn tròn mắt lên, vẻ mặt không thể tin nhìn anh: “Cháu và Vũ Vũ… Không phải hai đứa đã…”
Sẽ không, sẽ không, chắc là bà đã suy nghĩ nhiều rồi! Bọn họ là anh em, sao có thể xảy ra chuyện vi phạm luân thường đạo lý như vậy… Nhưng nghĩ lại lần trước lúc ăn cơm thái độ của Nhiếp Tử Phong đối với Nhiếp Tử Vũ, và cả mỗi khi Nhiếp Tử Vũ nhìn anh đều dùng ánh mắt dịu dàng như nước, trong lòng bà Trần Phương cảm thấy hốt hoảng.
Biết bà đã đoán cái gì, Nhiếp Tử Phong cũng không hề che giấu. Anh giật giật khóe môi, giữa lúc anh muốn nói ra quan hệ của bản thân và Nhiếp Tử Vũ, thì một tiếng chuông tin nhắn vang lên cắt ngang lời nói anh đang định nói ra.
“Xin lỗi.” Nhiếp Tử Phong cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi ra, khi anh thấy rõ tin nhắn là do Nhiếp Tử Vũ gửi, khuôn mặt anh hiện lên sự vui vẻ, sau khi mở tin nhắn ra đọc xong, tim cũng nhảy nhót lên như chim bay.
Nhìn vẻ mặt của anh hoàn toàn trở nên vui vẻ, bà Trần Phương hỏi: “Là tin nhắn gì thế?”
Cất điện thoại đi, Nhiếp Tử Phong nói: “Là tin nhắn Vũ Vũ gửi tới, cô ấy nói bây giờ cô ấy đang ở khách sạn XX, gọi cháu qua đón cô ấy.” Nói xong, Nhiếp Tử Phong đứng dậy khỏi ghế.
Vừa nghe tới tên của Nhiếp Tử Vũ, nghĩ tới Lạc Thuần cũng ở cùng với cô, bà Trần Phương cũng đứng lên theo, “Bác có thể đi cùng với cháu không?” Bà đã quên mất vấn đề lo lắng vừa rồi.
“Có thể chứ.” Nhiếp Tử Phong gật gật đầu, không chút để ý.
Chính là có có thêm chút thời gian để nói rõ ràng với bà, xác đinh hôn sự của hai người, Nhiếp Tử Phong tính toán ở trong lòng.