Nhiếp Tử Vũ ngơ ngác đứng tại chỗ, cái đầu nho nhỏ ấy còn chưa kịp họa động thì một tiếng la hét lo lắng truyền đến từ phía sau cô, sau đó bóng dáng quen thuộc rất nhanh chóng chạy đến trước mặt Quan Duyệt.
- Niếp tổng tài không nên trách Nhiếp tiểu thư, mọi chuyện đều là lỗi của em.
Quan Duyệt vừa đánh trống vừa la làng, vành mắt kia đỏ ăm ắp nước, cô ta còn cắn chặt môi dưới, vẻ mặt oan ức bất đắc dĩ ngước nhìn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Vừa nghe xong, mặt Nhiếp Tử Phong lập tức lạnh nhạt. Hắn lo lắng lấy khăn tay từ trong túi ra, vừa lau nước trên mặt Quan Duyệt, vừa không vui mà quay đầu nhìn nét mặt hiền lành của Nhiếp Tử Vũ, nói:
- Tử Vũ, em đang làm cái gì vậy hả? Tại sao lại hất nước Quan tiểu thư?
Nhiếp Tử Vũ bị tiếng gầm nhỏ đầy tức giận của hắn làm cho chấn động trở lại bình thường, nhưng mà mắt lại nhìn thấy ánh mắt hắn gần như phát hỏa thì sự chua xót dâng đầy trong lòng.
- Không phải em làm!
Cô lắc đầu, trừng mắt nhìn Quan Duyệt đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô, vừa tức vừa oan ức.
- Là chính cô ấy lấy nước đổ từ trên đầu xuống, không liên quan em ...
Nhưng mà câu nói của cô còn chưa kịp nói xong thì liền bị Nhiếp Tử Phong cắt đứt.
- Đủ rồi!
Bởi vì hai chữ này của Nhiếp Tử Phong hơi lớn tiếng nên nhất thời mọi ánh mắt trong nhà hàng đều tập hợp ở trên người bọn họ, lại thêm ánh mắt của quản lý nhà hàng nhìn chăm chú.
- Niếp tiên sinh, xảy ra chuyện gì sao?
Quản lý nhà hàng tiến lên hỏi thăm.
- Đi lấy khăn lông qua đây cho Quan tiểu thư.
Nhiếp Tử Phong lạnh lùng dặn dò, nói xong lại dời ánh mắt về phía Nhiếp Tử Vũ.
- Vũ Vũ, xin lỗi Quan tiểu thư!
Nhiếp Tử Vũ trợn to hai mắt, không ngờ hắn lại giúp Quan Duyệt, lập tức vành mắt đỏ lên, mắt ầng ậc nước:
- Không muốn!
Cô ngang bướng lắc đầu.
- Xin lỗi!
Nhiếp Tử Phong nhắc lại lần nữa.
- Không muốn, em không sai!
Nhiếp Tử Phong không cam lòng mà rống lên, nước mắt cô cũng không chịu thua kém mà rơi xuống.
Thấy cô khóc đứng ngay tại chỗ bật khóc, lòng Nhiếp Tử Phong lập tức co vào, vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn lập tức mềm nhũn ra, Nhưng nghĩ tới chính là bởi vì hắn cưng chìu cô nên mới tạo thành tính cách ngạo mạn, vô lễ của cô như bây giờ, sau đó hắn lại nhíu mày, lại nặng nề nói ra một câu nữa:
- Nhiếp Tử Vũ, anh muốn em phải xin lỗi Quan tiểu thư!
- Không muốn!
Nhiếp Tử Vũ khăng khăng giữ chủ ý, ngay trước mắt mọi người oán hận liếc nhìn Quan Duyệt đang lúng túng, vừa quay đầu lại liền chạy ra khỏi nhà hàng.
Thấy bóng dáng cô khóc mà rời đi, Nhiếp Tử Phong theo bản năng liền muốn đuổi theo.
Quan Duyệt ở bên cạnh thấy bộ dáng hắn muốn đuổi theo, vội vàng hét lên.
Nhiếp Tử Phong nghe tiếng hét quay đầu lại, lại thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Quan Duyệt đang lấy tay che ngực mình lại, nói:
- Thật không phải, quần áo tôi bị ướt hết cả rồi.
Nhiếp Tử Phong ý thức được, vội vàng cởi áo khoác ra che người cô lại, vừa nói xin lỗi:
- Thật xin lỗi, Vũ Vũ bị làm hư cho nên mới tùy hứng như vậy, hy vọng Quan tiểu thư bỏ qua cho, tôi thay em ấy xin lỗi cô.
- Không có sao đâu.
Quan Duyệt giả vờ thẹn thùng lắc đầu, ánh mắt chứa đầy chờ đợi, nói:
- Sáng nay em ngồi xe nhà tới, Nhiếp tổng tài có thể đưa em về nhà thay quần áo không?
Nhiếp Tử Phong sửng sốt, thấy ánh mắt đau thương của cô ta, không thể nào từ chối được phải gật đầu:
- Đương nhiên có thể.
Trong mắt Quang Duyệt lóe lên vẻ đắc ý mà Nhiếp Tử Phong không thấy được, nhưng toàn bộ chuyện đó đều rơi vào trong mắt Triệu An Nhã ngồi cách đó không xa.
Thấy bạn tốt bị trù tính như thế, sau đó còn khóc mà chạy đi, cô tỉnh ngủ hẳn. Khóe miệng hướng về đối thủ cong lên, cô cầm ly nước hoa quả đi về hướng bọn họ.
- Này!
Cô vỗ nhẹ lên bờ vai Quan Duyệt.
Quan Duyệt vừa quay đầu lại thì một ly nước ép hoa quả đã đổ xuống đầu cô, gương mặt được trang điểm tinh xảo bị lem luốc.
Nhiếp Tử Phong phản ứng nhanh nhất, vẻ mặt tức giận mà nhìn Triệu An Nhã đang cao ngạo, sắc mặt tái xanh:
- Triệu An Nhã, lại là em!
Chỉ thấy Triệu An Nhã liếc hắn một cái, gằn từng chữ:
- Đầu anh to mà óc như quả nho!
Nói xong, cô bước nhanh ra ngoài.
Còn ở lại đó là Nhiếp Tử Phong ngây ngô và Quan Duyệt tức điên người.