Mã Gia Kỳ cùng Trương Chân Nguyên trở về Hắc Tư mặt mày ai cũng lạnh như băng khiến cho toàn bộ người hầu ở nơi này sợ hãi không thôi. Ai cũng run lẩy bẩy sợ bản thân mình bị dính phải tại vạ khi không chăm sóc tốt chủ nhân. Hiện tại dù cậu mới tới đây hai ngày nhưng chỉ cần là người hầu của Hắc Tư thì đều biết rằng, cậu là người của lão phu nhân. Lần này khiến cho cậu bị như vậy dù không liên quan nhưng ai cũng cảm thấy bản thân mình xui xẻo rồi.
Mã Gia Kỳ đi tới phòng của Đinh Trình Hâm ngay cạnh thư phòng của mình. Tuệ Nghiên thấy hắn cùng Trương Chân Nguyên đi tới thì lập tức quỳ xuống đất:
_ Mừng Đại thiếu trở về, Trương quản gia trở về.
Mã Gia Kỳ không cho cô ta một ánh mắt mà mở thẳng cửa đi vào bên trong. Trương Chân Nguyên lạnh lẽo liếc nhìn cô ta ra lệnh:
_ Theo vào trong đi!
_ Vâng.
Bên trong, Huyên Yến đã thay bộ đồ ướt sũng kia ra và mặc bộ khác mà đứng ở đầu giường cậu chờ đợi Lý Thiên Trạch đang bôi thuốc lên vết thương cho cậu.
Huyên Yến nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy hắn đi vào cùng Trương Chân Nguyên theo sau là Tuệ Nghiên thì liền quỳ xuống dập đầu:
_ Là tôi không chăm sóc tốt cho thiếu gia mong Đại thiếu trách phạt!!
Trương Chân Nguyên ở đó kéo một cái ghế tới cho hắn ngồi xuống ở chân giường của cậu, Mã Gia Kỳ nhìn Lý Thiên Trạch đang bôi thuốc lên vết thương cho cậu thì hỏi:
_ Sao anh lại tới đây?
Lý Thiên Trạch bôi nốt chỗ thuốc lên vết thương cho cậu rồi từ từ cất đồ, đắp chăn lên cho cậu đang hôn mê. Trương Chân Nguyên thấy vậy cũng kéo một cái ghế tới bên cạnh giường của cậu cho Lý Thiên Trạch ngồi.
Lý Thiên Trạch liền mỉm cười:
_ Cảm ơn Trương Ca.
Mã Gia Kỳ nhếch mày hỏi lại:
_ Sao anh lại tới đây?
Lý Thiên Trạch vẻ mặt lạnh tanh hỏi:
_ Vì sao anh không được tới đây?
Mã Gia Kỳ không đáp lại, Lý Thiên Trạch thở dài một hơi rồi nói:
_ Lão phu nhân nói anh tới đây chăm sóc cho Đinh Trình Hâm này.
Mã Gia Kỳ nhếch mày một cái hỏi:
_ Mẹ!? Bà ấy quan tâm Đinh Trình Hâm tới như vậy sao?
Lý Thiên Trạch gật đầu rồi đứng dậy cầm theo hộp thuốc nhỏ của mình:
_ Tin tức ở Hắc Tư được truyền tới Mã Gia, dì Ngân liền lập tức lo sốt vó lên gọi anh tới đây chữa thương cho nhóc con này. Vết thương là do lũ cá ăn thịt của em nuôi, may được cứu lên kịp thời nên không mất miếng thịt nào. Tay chân đều có vết thương do hàm răng sắc nhọn của lũ cá đó đâm vào. Không nguy hiểm tới tính mạng, tĩnh dưỡng một thời gian liền sẽ khôi phục. Chỉ là đã bị cảm mạo rồi, thân thể còn hôn mê rất yếu.
Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm sắc mặt trắng bệch trên giường mà ánh mắt khẽ động. Hắn không biết được ánh mắt của mình lúc này nhìn cậu là như thế nào.
Lý Thiên Trạch nhìn ánh mắt của hắn nhìn cậu mà khóe miệng khẽ nhếch lên rồi nhìn Huyên Yến đabg dập đầu ở kia tiếp tục nói:
_ Nữ hầu Huyên Yến này liều mạng lao xuống cứu, chắc cũng do bao bọc cho Đinh Trình Hâm nên ở tay bị mất một miếng thịt không nhỏ đâu, đau lắm đấy. Bị thương cũng không nhẹ nên cho cô ấy đi nghỉ ngơi đi.
Huyên Yến nghe Lý Thiên Trạch nói như thế lập tức vội vàng nói:
_ Là tôi không bảo vệ tốt cho thiếu gia nên mới để ngài ấy ngã vào hồ cá ăn thịt, tôi..tôi không dám mong mình được nghỉ ngơi trước!
Mã Gia Kỳ thấy thế lạnh lẽo nhìn Huyên Yến nói rồi ra lệnh:
_ Xả thân cứu chủ không có tội, ra ngoài!
Huyên Yến nghe thế ngẩng mặt lên nhìn cậu một cái với ánh mắt lo lắng nặng nề rồi cũng lui ra. Kỳ thật cô bị thương nặng hơn cậu một chút do mất đi miếng thịt kia nhưng vì nhìn thấy cậu hôn mê nên cô lại đau đớn hơn cho cậu chứ không cảm thấy mình sao cả. Như vậy cũng cho thấy được thân thể của Đinh Trình Hâm yếu tới mức nào.
Lúc này nhất thời không ai nói gì Trương Chân Nguyên lập tức lên tiếng:
_ Chúng ta cần nói chuyện đấy Tuệ quản gia.
Tuệ Nghiên được Trương Chân Nguyên điểm danh lập tức nói:
_ Có tôi, Trương quản gia có gì phân phó?
Trương Chân Nguyên lạnh lẽo hỏi:
_ Hồ cá nhân tạo đó không phải do cô phụ trách sao? Tôi nghe nói, lúc ấy là chính cô hét lên Đinh thiếu gia bị ngã xuống, hiện tại không có động tĩnh thú nhân nào sao?
Tuệ Nghiên lập tức rối rít biện bạch:
_ Mong Đại thiếu cùng Trương quản gia tha tội, lúc đó là do tôi quá hoảng sợ, cùng với việc dưới đó có cá ăn thịt nên tôi mới... mới không dám xuống cứu thiếu gia.
Trương Chân Nguyên ánh nhìn sắc lạnh đâm xuống Tuệ Nghiên:
_ Cô sợ chẳng lẽ Huyên Yến không sợ sao? Nếu không phải cô ấy lao xuống cứu Đinh thiếu gia lên thì cậu ấy đã chết rồi!
Tuệ Nghiên lạnh run người, cô ta sợ hãi nhưng không hề cảm thấy hối hận với hành động ngu ngục của bản thân mà còn thầm nguyền rủa cậu:
_ Thằng đĩ chết tiệt! Đáng lẽ mày phải chết đi mới đúng! Chết tiệt khốn nạn!!
Lý Thiên Trạch liếc nhìn cô ta mà lạnh lùng mỉa mai:
_ Có một số người không hài lòng với những thứ đang có, cứ cố ý muốn phân tranh cướp đoạt.
Nói xong Lý Thiên Trạch nhìn vào hắn mà nói:
_ Về đây, cơ sở nghiên cứu bên kia còn chưa xong, anh phải đi đây.
Lý Thiên Trạch sau đó bồi thêm một câu với hắn:
_ Mã Gia Kỳ, có không giữ, mất đừng khóc!
Cười một cái đầy ẩn ý Lý Thiên Trạch nhìn thoáng qua cậu đang nằm trên giường một cái rồi rời đi.
Mã Gia Kỳ mắt phượng rét lạnh lãnh diễm nhìn Tuệ Nghiên mà nói:
_ Tuệ Nghiên, tôi giữ cô lại vì cô biết điều, hiểu không?
Tuệ Nghiên nghe thế lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc từ đỉnh đầu xuống sống lưng rồi đi thẳng xuống lòng bàn chân. Lạnh lẽo cả cơ thể, lúc này cô ta run bần bật lên. Cô ta sợ hãi chính thức đúng là chỉ có hắn mà thôi.
Gia tộc của cô ta là Tuệ Gia, gốc gác vững chắc được gửi tới nơi này nên cô ta luôn nghĩ mình sẽ an toàn mà bò lên vị trí mình muốn kia. Cô ta luôn tỏ ra biết điều để được ở lại đây bò được tận lên vị trí trưởng hầu nữ. Thế mà hiện tại lại xuất hiện một người cản trở cô ta là Đinh Trình Hâm cậu.
Mã Gia Kỳ thấy được cô ta sợ hãi bèn đứng dậy đi tới đứng cạnh giường cậu đem chăn kéo xuống nhìn một chút. Trên mặt không có vết thương nào, nhìn thấy được ở trên tay có vài vết thương bôi thuốc rồi nhưng vẫn còn đỏ máu. Chân có bị thương không thì hắn xem không tới. Hắn chú ý không động vào cậu rồi kéo chăn lên cho cậu.
Mã Gia Kỳ ra lệnh:
_ Nguyên Ca, đem lũ cá đó giết đi, lấp cái hồ đó sạch sẽ một chút.
Trương Chân Nguyên nghe thế hơi cúi người:
_ Đã rõ thưa đại thiếu.
Mã Gia Kỳ sau đó nhìn nhìn cậu rồi tiếp tục ra lệnh:
_ Tất cả ra ngoài đi!
_ Vâng!
Trương Chân Nguyên cùng với Tuệ Nghiên đều ra ngoài. Trương Chân Nguyên liếc cô ta, cô ta lập tức cúi đầu không dám nhìn.
Trương Chân Nguyên cảnh cáo:
_ Nếu cô không biết điều, Tuệ Gia sẽ không thể bảo hộ được cho cô đâu, Đinh thiếu gia là người của lão phu nhân, không phải là người cô có thể tùy tiện động vào. Đừng ấu trĩ trì độn nữa! Khiến người ta buồn nôn đấy!
Nói xong anh rời đi xử lý lũ cá ăn thịt kia, lũ cá này làm hại cậu, rang hay nướng cũng đều đã mất vị. Nên ném cho lũ mèo hoang ăn thôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!