* Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng *
Một loạt tiếng súng vang lên, những kẻ đang kề súng vào cổ của Tống Á Hiên, Hạ Tuấn Lâm, Lý Thiên Trạch, Thanh Lục đều bị bắn hạ. Hoàng Nhất Thái đang kề súng vào cổ cậu may mắn tránh thoát cũng lập tức phải buông cậu ra.
Mã Gia Kỳ đón lấy thời cơ lập tức ôm lấy Đinh Trình Hâm vào lòng tránh đi khỏi lão ta.
* Đoàng đoàng đoàng đoàng *
Một loạt tiếng súng nữa vang lên, đám người dữ Nghiêm Hạo Tường, Lưu Diệu Văn, Lý Thiên Trạch và Chu Chí Hâm bị bắn hạ, dây trói cũng bị bắn đứt.
Lệ Tuyên cùng với một đoàn người lạ lẫm đến bao vây lấy Hoàng Nhất Thái chĩa súng về phía đám người kia.
_ Gào gào gào!!
Người xuất hiện chính là... Huyên Yến.
Tiểu Bạch như điên cuồng, thân người đã tới độ tuổi thành niên lao như chớp về phía Hoàng Nhất Thái cắn vào người lão ta.
Hoàng Nhất Thái thấy hổ lập tức có chút hoảng loạn mà hất nó xuống:
_ Súc sinh!
Tiểu Bạch bị hất xuống cũng đáp đất uy nghi bảo hộ trước mặt hắn và cậu. Đôi mắt màu hổ phách tràn ngập sát ý hoang dại của loài mãnh thú.
Phanh! Rầm! Căn nhà hoang đã bị người của Huyên Yến đâm thủng, hàng loạt người nam có nữ có đi vào bên trong trang bị vũ khí đầy đủ chĩa súng vào Hoàng Nhất Thái và lũ người còn sót lại của lão.
Đám người Tống Á Hiên thân thể đầy máu được người của chị đỡ tới bên cạnh chồng nhà mình.
Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường đón lấy người nhà mình mà đau xót tột cùng. Ai nhìn thấy người mình yêu bị thương thảm đến thế này mà không đau chứ!?
Dực Thanh Ly và Tô Tân Hạo cũng được đưa đến, Tô Tân Hạo lập tức ôm chặt lấy Chu Chí Hâm khóc nức nở.
Sinh Tuyết Ngân đón được Thanh Lục lại nhìn thấy con gái mình lập tức xúc động:
_ Yến Nhi...
Huyên Yến tự tay đỡ lấy hắn và cậu lên rồi cười trấn an bà:
_ Mẹ, con vẫn ổn, ngài không cần lo.
Sau đó chị lấy trong người ra một viên dược đưa tới cho hắn:
_ Đại thiếu, ầm máu trước, lát nữa sẽ gắp đạn ra cho ngài.
Mã Gia Kỳ nhận lấy viên dược muốn nói nhưng lúc này đột nhiên hắn lại không biết mở miệng thế nào với... chị gái đột ngột này.
Mọi người dường như đều tập trung sự chú ý tới Huyên Yến. Đại tiểu thư lâu này luôn ẩn danh của Mã Tộc!
Đinh Trình Hâm ôm gì lấy Huyên Yến khóc:
_ Huhu... em... em huhu.. em cứ tưởng... tưởng chị... chị chết rồi!!
Huyên Yến cười dịu dàng vuốt ve lưng cậu:
_ Không sao, cả chị lẫn Dương Viên và Lệ Tuyên đều không sao cả. Ngày đó chị rời đi là để chuẩn bị cho hôm nay.
Đúng thật như thế, chị sẽ không vô ý bỏ cậu lại Hắc Tư đâu.
Dương Viên cười cười hoạt bát:
_ Thiếu phu nhân, tôi vẫn khỏe re, ngài không cần lo đâu ~
Huyên Yến buông cậu ra đỡ lấy hắn tới đứng một chỗ với đám người Ngao Tử Dật.
Khí tràng của chị rất lớn lại nhẹ cúi đầu với mọi người một cái lập tức khiến mọi người cảm thấy mình không xứng nhận cái cúi đầu này chút nào.
Đây là đại tiểu thư Mã Gia, LÀ ĐẠI TIỂU THƯ ĐẤY!
Huyên Yến cười ôn thuận với mọi người sau đó quay người một cái liền như trở thành một người khác. Lạnh lẽo đến mức khiến người ta run rẩy sợ hãi.
Hoàng Nhất Thái cười lạnh:
_ Không ngờ mày còn sống đấy con nhãi, tao còn tưởng mày đã nổ banh xác rồi chứ!?
Huyên Yến khẽ cười tư thế tiêu chuẩn cúi đầu:
_ Bên dưới Hắc Tư có một mật đạo. Khiến ông thất vọng rồi.
Hoàng Nhất Thái khinh bỉ:
_ Quả thật thất vọng, vậy mà mày vẫn còn sống đấy!
Huyên Yến mặt mày trở lạnh, ánh mắt đen láy sâu không lường được:
_ Nếu ông không cố chấp thì tôi vẫn chỉ là Huyên Yến, Huyên quản gia của Hắc Tư mà thôi.
Hoàng Nhất Thái cười lên rợn người:
_ Hahahaha, bây giờ phải gọi là gì nhỉ nhãi ranh? Huyên Yến hay là... Mã Gia Yến.
Huyên Yến hơi quay người nhìn mọi người đứng đằng sau một chút rồi bật cười:
_ Căn bản không quan trọng, ông chỉ cần nhớ rằng. Ngày hôm nay ông chết là tự mình chuốc lấy. Luôn miệng nói vì dì Tương, nhưng chẳng lẽ ông không biết quan hệ của dì Tương với mẹ tôi tốt như thế nào sao?
_ Ông chỉ đơn thuần muốn có được Mã Gia, đem dì Tương ra làm cái cớ thôi. Còn về Phong Thiên, ông chỉ lo lắng cho nó để trả nợ tình của dì ấy.
Hoàng Nhất Thái ánh mắt tối sầm lại quát lên:
_ Mày thì biết cái gì!? Câm miệng!
Dương Viên cợt nhả:
_ Sắp chết rồi còn bày đặt.
Huyên Yến đem trong người ra một con dao được thiết kế vỏ ngoài vô cùng tinh xảo:
_ Đây là con dao ngày bé dì Tương từng tặng cho tôi. Hôm nay, tôi sẽ cho ông lên đường bằng con dao này nhé!? Dì Tương gặp ông dưới đó chắc chắn sẽ không tha cho ông đâu.
Hoàng Nhất Thái vẫn không hề biết sợ:
_ Mày có thể đánh lại tao sao? Nằm mơ!
Huyên Yến ánh mắt khẽ đổi, rút dao ra khỏi vỏ nhanh như cắt xông lên:
_ Thử xem!!
Mọi người nhìn một màn trước mặt thì kinh ngạc không thôi. Tốc độ của chị... không thể nhìn được bằng mắt thường.
Lát sau, khuôn mặt chị bắn đầy máu của lão ta, một chân dẵm lên lưng của lão ta đang nằm bẹp ở dưới đất, chị cười:
_ Nhãi con ngày trước bị ông cười nhạo hôm nay lại giết ngược lại ông. Ông nói xem, có phải rất nực cười không?
Hoàng Nhất Thái nhếch mép:
_ Xem như mày giỏi, giết tao đi!
Huyên Yến cười lạnh lẽo, từ trong cổ tay chị đột nhiên bò ra một con trùng màu trắng.
Hoàng Nhất Thái thấy nó lập tức hoảng hốt gào thét:
_ Mày điên rồi! Mày điên rồi! Mày dám luyện hóa cổ trùng, mày điên rồi!!
Huyên Yến đá mạnh vào người lão ta lạnh lẽo thét lên:
_ Nếu không luyện hóa thì sao đây? Mặc nó cắn nuốt đến chết sao!? Đây là ông ban cho tôi 20 năm trước hiện tại ông không chấp nhận sao? Tôi trở thành quái vật là do ông tự tay đào tạo đấy!!
_ Đừng qua đây! Đừng qua đây! Cút ra! Cút xa tao ra!!
Con trùng trắng lúc nhúc bò lên người của Hoàng Nhất Thái rồi bò vào trong người của lão ta.
Lão ta thét lên đau đớn một tràng:
_ Aaaa aaaa!! Súc sinh!!
Huyên Yến nhìn lão ta giãy dụa dưới đất với đôi mắt hờ hững và lãnh cảm.
Đinh Trình Hâm cứng đờ lên tiếng:
_ Chị... chị...
Huyên Yến như bừng tỉnh cười tươi với cậu:
_ Không sao, sắp xong rồi.
Sinh Tuyết Ngân ngạc nhiên:
_ Tiểu Yến.. lẽ nào con muốn...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!