Đinh Trình Hâm nhìn khung ảnh một hồi lâu vẫn cứ giống như sắp nhớ ra là ai thì đầu mối lại tịt ngóm.
Lúc cậu cầm khung ảnh đứng lên thì...
Cộp!
Lại một khung ảnh nữa rơi xuống, cậu đặt khung ảnh này xuống ghế rồi chạy lại dưới nóc tủ kia nhặt khung ảnh kia lên.
_ Vị phu nhân này đẹp quá đi!!!
Trong ảnh là một người phụ nữ xinh đẹp nở một nụ cười dịu dàng đang bế Mã Gia Kỳ hồi còn nhỏ trên tay. Mã Gia Kỳ hắn cũng cười đến là vui vẻ.
Đinh Trình Hâm cũng nhìn một hồi liền đưa ra kết luận:
_ Vị phu nhân này mình cũng thấy quen mắt!!
Đinh Trình Hâm cầm hai khung ảnh lên nhìn một thôi một hồi. Cậu cứ vừa thấy giống ai đấy xong cái lại đột nhiên quên mất.
Cuối cùng cậu nghĩ mãi không ra quyết định đem hai khung ảnh này đi khỏi phòng đó và đem về phòng của hắn và cậu.
Cậu vừa mới cất khung ảnh lên bàn đi ra ngoài thì gặp ngay Huyên Yến đang hớt ha hớt hải, cậu hỏi:
_ Chị đi đâu mà vội thế ạ?
Huyên Yến thấy cậu thì lập tức ôm ghì lấy cậu quát lên:
_ Ngài rốt cuộc đã đi đâu thế hả!!??
Đinh Trình Hâm ngây người một lát rồi ôm lại Huyên Yến ngây thơ nói:
_ Em vẫn luôn ở Hắc Tư mà, đâu có chạy đi chỗ khác đâu ạ?
Huyên Yến cau mày buông cậu ra hỏi:
_ Ngài ở nơi nào? Chỗ đó không hề có camera.
Đinh Trình Hâm nghiêng đầu chậm rãi hiện ra dấu hỏi chấm sau đó chỉ vào căn phòng cuối dãy hành lang nói:
_ Em ở căn phòng đó đi ra ạ.
Huyên Yến nheo mày nhìn căn phòng kia một lát rồi nói:
_ Được rồi, căn phòng đó Đại thiếu không để camera chắc chắn có lý của ngài ấy. Lần sau ngài nên nói với tôi trước khi ngài vào căn phòng đó, được chứ!?
Đinh Trình Hâm chớp chớp mắt rồi gật đầu cười tươi ngoan ngoãn:
_ Vâng!
Huyên Yến thở phào rồi sau đó nghiêm khắc nói:
_ Ngài mau về phòng ngủ đi, không được đi lung tung nữa!
Đinh Trình Hâm nhìn vẻ nghiêm túc của Huyên Yến thì tức khắc rén mà cười cười rồi vâng lời:
_ Dạ em ngủ ngay đây ạ.
Sau khi cậu lăn trên giường cầm hai khung ảnh lên rồi thì cậu mới đột nhiên nhớ ra gì đó mà bật dậy tự đánh vào đầu mình mấy cái:
_ Ây da! Sao mà mình lại ngốc thế nhỉ? Cũng không biết đem hai khung ảnh này đi hỏi chị Yến!
_ Mà cũng không chắc chị ấy biết nhỉ??
Cậu nghĩ nghĩ một chút rồi quyết định:
_ Được rồi! Mình quyết định chờ Kỳ Kỳ về rồi hỏi cũng không muộn!
Vậy là Đinh Trình Hâm cậu ngủ một giấc đến chiều mà không màng thế sự.
Đến chiều, cậu lại được Tô Tân Hạo gọi dậy. Có chút khác là lần này hai người dùng cả chiều để nói chuyện qua điện thoại với Hạ Tuấn Lâm và Tống Á Hiên, vô cùng vui vẻ. Đương nhiên cậu cũng dò hỏi một chút về việc nhà hai người đó. Một câu trả lời tất nhiên chính là hai người đấy vẫn không tìm thấy được hai người. Xem ra Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường còn rất nhiều việc phải làm nhỉ!?
Bên cạnh Tô Tân Hạo và Đinh Trình Hâm đương nhiên là Huyên Yến với vẻ mặt lạnh lẽo. Cô có chút không hài lòng với hai vị này chút nào.
Tối đó, Mã Gia Kỳ trở về sau một ngày làm việc ở Mã Thị. Hắn đã ăn tối ở Mã Thị, hắn nhanh chân đi lên phòng của mình gõ cửa:
_ Đinh Nhi, tôi về rồi đây.
Đinh Trình Hâm lập tức mở cửa rồi reo lên:
_ Kỳ Kỳ về rồi! Kỳ Kỳ mau qua đây đi!!
Cậu kéo hắn đi vào trong phòng ghì hắn ngồi xuống giường sau đó chạy lon ton tới cái bàn làm việc rồi đem hai khung ảnh tới trước mặt hắn hào hứng hỏi:
_ Kỳ Kỳ, hai người này là ai thế?
Mã Gia Kỳ ánh mắt hơi ngưng trọng khi nhìn thấy hai người phụ nữ trong hai bức hình này. Giọng nói của hắn có chút ứ nghẹn.
Một khoảng lặng độ ba phút, hắn hỏi:
_ Em đã vào căn phòng kia à?
Đinh Trình Hâm gật đầu:
_ Vâng.
Mã Gia Kỳ hơi nheo mày sau đó thở ra một hơi và chỉ vào khung ảnh có người phụ nữ xinh đẹp kia nói:
_ Đây là mẹ của Phong Thiên.
Đinh Trình Hâm ngạc nhiên:
_ Mẹ của Phong Thiên sao? Hèn gì lại thấy quen thế, mà Kỳ Kỳ với Phong Thiên có quan hệ gì thế?
_ Anh em, anh em cùng cha khác mẹ.
Đinh Trình Hâm trợn mắt lên:
_ Anh em!??
Mã Gia Kỳ gật đầu:
_ Phải, là anh em.
_ Vậy... bà ấy đâu rồi?
_ Bà ấy... chết rồi.
Đinh Trình Hâm hơi thở chậm lại một chút:
_ Chết... chết rồi sao?
_ Ừ, chết rồi, từ khi cậu ấy và tôi còn rất nhỏ.
Đinh Trình Hâm nghĩ nghĩ sau đó lại quá phức tạp mà bỏ đi hỏi:
_ Vậy... vậy chị gái này thì sao?
Mã Gia Kỳ nhìn vào người con gái bên khung ảnh thứ hai, ánh mắt của hắn hơi lóe lên sau đó hắn lắc đầu:
_ Tôi không biết, đã không còn nhớ được nữa.
_ Hả!? Sao lại không nhớ được nữa? Kỳ Kỳ không biết chị ấy là ai sao?
Mã Gia Kỳ lắc đầu:
_ Không nhớ, ký ức của tôi về người này đã không còn tồn tại nữa. Không còn tồn đọng một chút nào, có lẽ đã quá nhiều năm rồi.
Đinh Trình Hâm nghe thế tiếc rẻ:
_ Haizzz.... chị gái này xinh đẹp như thế mà, nếu như Đinh Nhi mà quen được chị gái xinh đẹp thế này thì chắc chắn Đinh Nhi cả đời sẽ không quên.
Mã Gia Kỳ cười sủng nịnh nhéo mũi cậu:
_ Em chẳng lẽ không thích tôi sao?
Đinh Trình Hâm che mũi làu bàu làm nũng:
_ Đương nhiên là thích Kỳ Kỳ rồi ~~
Mã Gia Kỳ hôn lên môi cậu một cái rồi xoa đầu cậu:
_ Được rồi, chờ tôi đi tắm rồi chúng ta đi ngủ thôi. Muộn rồi.
Đinh Trình Hâm ngoan ngoãn gật đầu.
....
Sáng hôm sau, Mã Gia Kỳ vẫn còn chưa thức giấc thì đã nhận được điện thoại của Lưu Diệu Văn.
Hắn thức giấc khó chịu hỏi:
_ Có chuyện gì thế? Chú không thể lựa thời gian khác để gọi sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!