Chu Chí Hâm đang làm việc ở tổ chức thì nhận được điện thoại của Tô Tân Hạo, anh nhấc máy lên nghe:
_ Sao vậy Tiểu Tô? Anh có chuyện gì sao?
Giọng Tô Tân Hạo run rẩy giống như giây sau sẽ khóc lên vậy:
_ Chí Hâm... mau... mau về đây, về nhà đi ... nhanh... nhanh lên...!!!
Chu Chí Hâm cau mày hơi gấp gáp hỏi:
_ Sao thế? Anh bị ai tấn công sao??
Tô Tân Hạo run run:
_ Không... nhanh lên... mau về đây!!
Nghe thấy y giật giọng, tim Chu Chí Hâm giật thót một cái lập tức vội vàng nói rồi cúp máy:
_ Anh ở yên đó chờ em về, không được đi đâu đó!!
.....
Chu Chí Hâm dùng tốc độ nhanh nhất để lái về biệt thự của mình. Anh nhanh chóng lái xe vào gara và chạy vào bên trong.
_ Tô Tân Hạo!!
Chu Chí Hâm chạy tới phòng khách thì nhìn thấy Tô Tân Hạo đang ngồi ở đó. Dễ thấy được cơ thể đang run rẩy, tay còn vô thức siết chặt lấy sofa ghế.
Chu Chí Hâm sốt ruột chạy đến ôm lấy Tô Tân Hạo vào lòng, dáng vẻ vỗ về hỏi:
_ Anh sao thế? Khó chịu ở chỗ nào? Có cần đi khám không? Em mang anh đến chỗ anh Trạch.
Tô Tân Hạo nhìn thấy Chu Chí Hâm đột nhiên y gục đầu vào lòng anh òa khóc lên. Chu Chí Hâm hoảng hốt nhưng không biết nên phản ứng ra sao bèn nhẹ vuốt lưng của y trấn an khiến cho y bình tĩnh lại.
Sau một hồi khóc chán rồi thì Tô Tân Hạo ngước lên nhìn Chu Chí Hâm với đôi mắt ầng ậc nước:
_ Chu Chí Hâm... Tiểu Chu ơi!
Nghe thấy giọng nghèn nghẹn giống như uất ức lại giống như làm nũng của Tô Tân Hạo, Chu Chí Hâm da đầu tê dại vừa sướng vừa sợ cưng chiều hỏi:
_ Em đây, sao thế?
Tô Tân Hạo lấy từ trong túi áo ra que thử thai đã lên hai vạch đỏ chót run rẩy đưa cho Chu Chí Hâm:
_ Em... tự mình xem đi.
Chu Chí Hâm nhận lấy que thử thai đã hai vạch đỏ chót của Tô Tân Hạo mà sững sờ:
_ Đây...
Tô Tân Hạo ấm ức đấm vào ngực của Chu Chí Hâm:
_ Tất cả là tại em đấy! Tên khốn này!! Anh còn muốn chơi mà!!!
Chu Chí Hâm vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh được hết nhìn que thử thai mình đang cầm trên tay lại nhìn bảo bối xinh đẹp đang mặt đỏ tía tai uất ức đánh mình. Anh cảm thấy như... nó không thực tế cho lắm:
_ Thật sự là...
Tô Tân Hạo nhìn mà phát bực lên đánh mạnh một phát vào tay Chu Chí Hâm rồi đứng phắt dậy cáu lên:
_ Tối nay ngủ sofa đi!!
Chu Chí Hâm hiện tại phản ứng lập tức kéo mèo con đang làm loạn đè xuống dưới sofa, không cho y bất cứ một cơ hội nào để phản công hết.
Tô Tân Hạo ấm ức cựa quậy:
_ Buông ra nhanh lên!!
Chu Chí Hâm cười tới ánh dương chói lọi một hôi. Trong mắt của Tô Tân Hạo thì cái nụ cười này sao có thể vô liêm sỉ thế cơ chứ!?
Chu Chí Hâm cười thích chí vui vẻ hôn tới hôn lui trên khuôn mặt trắng nõn nà của Tô Tân Hạo:
_ Hihi, thế là em làm ba rồi đó hả!!?? Bảo bối, em yêu anh nhất đấy!!!
Tô Tân Hạo đỏ mặt tránh đi mấy cái hôn của Chu Chí Hâm làm vẻ ghét bỏ:
_ Tránh ra đi, mặt tôi dính đầy nước miếng của cậu rồi đấy!!
Nghe thế Chu Chí Hâm lại càng cười gian xảo hơn:
_ Muốn không dính nước miếng của em cũng được thôi...
Tô Tân Hạo lập tức thấy có điềm trợn mắt lên:
_ Ấy khoan....!!!
Chưa kịp nói xong thì Chu Chí Hâm đã hôm xuống môi y. Nụ hôn mãnh liệt, nồng cháy mang theo sự phấn khích vui sướng. Tô Tân Hạo muốn đẩy anh ra mà lại không có sức. Đây cũng là một cái mà y không thích nhất. Khi y bị anh hôn, thường thì một chút sức lực cũng không có.
Tô Tân Hạo nhanh chóng bị Chu Chí Hâm hôn tới mềm cả người xuống.
Chu Chí Hâm hôn một hồi cũng buông Tô Tân Hạo ra rồi điểm nhẹ trên trán y một nụ hôn nhẹ:
_ Sắp tới em đưa anh tới Hắc Tư chơi với anh dâu nhé!!
Tô Tân Hạo thở hồng hộc rồi nhẹ nhàng gật đầu rồi bỗng nhiên cười nham nhở:
_ Chu Chí Hâm, 9 tháng 10 ngày tới ấy mà, em chịu khó ăn chay đi!
Chu Chí Hâm nghe thế cười khổ:
_ Anh nhắc em làm gì? Muốn thấy em đau khổ à?
Tô Tân Hạo cười lên thích thú:
_ Đáng đời hahahaha!!!
__________________
Hắc Tư, Mã Gia Kỳ về đến nơi đã nhìn thấy được Đinh Trình Hâm đang ngồi trên ghế sofa phòng khách.
Đinh Trình Hâm nhìn thấy Mã Gia Kỳ trở về thì cười lên thật xinh đẹp:
_ Mã Gia Kỳ.
Mã Gia Kỳ nghe thấy giọng sữa non nớt của cậu thì cười nhẹ lập tức chạy đến sofa ôm người lên đùi đặt tay lên trán cậu đo nhiệt độ:
_ Em đã không sốt nữa rồi.
Đinh Trình Hâm gật đầu dáng vẻ ngoan ngoãn:
_ Vâng, hết sốt rồi.
Mã Gia Kỳ nhìn cậu vẫn còn nhợt nhạt thì lòng hơi thắt lại rồi nói:
_ Em chịu khổ nhiều rồi.
Đinh Trình Hâm đột nhiên nghe hắn nói như thế thì không quen cười lên thoải mái:
_ Ở đây rất vui, không có khổ.
Mã Gia Kỳ vùi đầu vào hõm cổ cậu không nói gì. Hắn cảm thấy bản thân mình chưa đủ tốt, chưa bảo vệ được chu toàn cho cậu. Đột nhiên hắn lại nhớ đến trước kia cậu muốn chết, vòng tay của hắn lại vô thức chặt lại một chút.
Đinh Trình Hâm bị hắn ôm đau vội nói:
_ Thắt eo đau...
Mã Gia Kỳ nhanh chóng nới lỏng vòng tay của mình. Hắn đột nhiên hỏi:
_ Em gọi tên tôi cứ phải gọi cả họ tên tôi mới được sao?
Đinh Trình Hâm ngây ngô:
_ Vậy... nên gọi thế nào?
_ Em muốn gọi tôi thế nào cũng tốt, em thích là được rồi.
Đinh Trình Hâm nghĩ nghĩ liền nói :
_ Vậy... sẽ gọi Kỳ Kỳ nhé?
Mã Gia Kỳ nhíu mày, cái biệt danh này Ngao Tử Dật cũng thường hay nói hắn, nhưng mà.. nếu là cậu thì không sao..
_ Em thấy vui là được.
Đinh Trình Hâm nghe thế vui vẻ gật gù rồi cậu lại đột nhiên nhớ tới:
_ A! Hổ con! Đinh Nhi muốn có hổ con!!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!