Mã Gia Kỳ ngồi trên giường nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Đinh Trình Hâm. Hắn nhìn mày cậu cau có lại, miệng thì luôn nói mê man mà chua xót không thôi.
Mã Gia Kỳ muốn nằm xuống ôm lấy cậu vào lòng thì Trương Chân Nguyên đứng bên cạnh ngăn cản:
_ Đại thiếu, cậu không thể cùng nằm xuống với ngài ấy, nếu cậu lấy bệnh thì sẽ không thể chăm sóc cho ngài ấy được. Cảm mạo rất dễ lây.
Lý Thiên Trạch đặt thuốc xuống bàn xong cũng nói:
_ Phải, em không nên tiếp xúc quá thân mật với em ấy thời điểm hiện tại. Không phải em muốn chăm sóc em ấy sao!?
Mã Gia Kỳ nghe thế liền không thể làm gì khác ngoài việc đưa tay cậu lên miệng đặt xuống một nụ hôn thật mỏng manh, ra lệnh:
_ Tất cả, ra ngoài!
Lý Thiên Trạch và Trương Chân Nguyên nghe thế liền đi ra ngoài. Họ cũng hiểu được phần nào sự khó chịu của hắn. Ai cũng đều đã có người thương rồi cơ mà.
Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm cau mày, trên trán một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt nhợt nhạt liên tục nói mớ:
_ Phu nhân... phu nhân... Đinh Linh... Đinh Linh... con... con sai rồi... con sai rồi... lần.. lần... sau... s- sẽ không lười biếng nữa... đừng đánh con... đừng đánh con....!!!!
Hắn nắm chặt tay lại, gân xanh ở trán nổi lên, ánh mắt lạnh lẽo của hắn tràn ngập căm phẫn.
Mã Gia Kỳ đặt tay của Đinh Trình Hâm xuống dưới giường, đắp chăn lên cao cho cậu. Hôn nhẹ lên trán cậu một cái rồi rời khỏi phòng mình.
Mã Gia Kỳ bước vào thư phòng cùng với Trương Chân Nguyên. Rất nhanh Trần Tứ Húc cũng theo vào bên trong.
Trần Tứ Húc đặt cái vòng cổ lên bàn làm việc của hắn:
_ Mấy đứa nhóc dưới kia em đã lùa chúng đi về hết rồi, cảm biến nhiệt cũng đã sửa xong, đem đến trả cho anh đây.
Mã Gia Kỳ không nhìn chiếc vòng, hắn đâm ánh mắt tràn ngập lệ khí nhìn lên ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời đêm nay:
_ Nguyên Ca, Tứ Húc hai người vất vả rồi.
Trương Chân Nguyên điềm đạm:
_ Đại thiếu, giữa chúng ta không nên nói những lời như thế.
Mã Gia Kỳ quay người lại, ánh mắt của hắn khiến cho hai người giật thót tim.
_" Không xong rồi, ánh mắt này không ổn chút nào."
_" Tiểu Mã Ca tức giận rồi kìa, đáng sợ ghê. "
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, giống ăn ẩn chứa sắc đỏ của máu. Đôi con người đen của hắn thâm sâu không thấy đáy, lạnh lẽo đến cùng cực. Hắn không hề che dấu sự tàn nhẫn tồn đọng trong đáy mắt. Mắt phượng giống như viên đạn lãnh diễm xuyên thủng mọi thứ.
_ Tứ Húc trở về đi.
_ Vâng.
Trương Chân Nguyên rất tiếc thời gian ở bên cạnh Trần Tứ Húc nhưng cũng đành nhìn người rời đi thôi.
Mã Gia Kỳ nhìn vào Trương Chân Nguyên bằng đôi mắt lạnh lẽo hỏi:
_ Đinh Gia nên xử lý thế nào?
Trương Chân Nguyên nhìn hắn rồi nghe thấy câu hỏi hắn hỏi thì miệng câu lên một nụ cười, anh hiểu ý của hắn. Đinh Gia lần này, rất có khả năng cách xử lý sẽ không giống với các thế gia khác đây.
_ Đinh Gia lần này sẽ không diệt tộc mà sẽ đặc biệt tra tấn những người thuộc dòng chính đang ở Đinh Gia. Khiến cho Đinh Linh sống không được chết không xong, ngoài ra cũng sẽ tra tấn Phú Kim Loan thật khốc liệt, Đinh Phi Vũ sẽ xem xét. Chờ đến khi thiếu phu nhân tỉnh lại liền cho ngài ấy tự mình phán xét tính mạng của ba người Đinh Gia.
Mã Gia Kỳ nhếch miệng:
_ Được.
________________
Ba ngày sau, hôm nay đã là ba ngày từ lúc cậu hôn mê bất tỉnh. Thật ra cậu đã tỉnh lại rồi nhưng trạng thái vẫn luôn không tốt, tỉnh được một lúc lại buồn ngủ. Kết hợp với uống thuốc thì sắc mặt mới hồng hào lên được thêm một chút.
Sáng hôm nay là một buổi sáng lạnh lẽo trời không nắng cũng không mưa. Không khí hơi có vẻ cô đặc lại và hơi âm u thì phải.
Đinh Gia, Đinh Linh vừa mới tỉnh dậy bước xuống bên dưới lầu đã thấy được sắc mặt không hề tốt của cha mẹ mình.
Cô ả mặc một chiếc áo lụa mỏng manh hơi hở một chút đi tới sofa phòng khách hỏi:
_ Ba mẹ sai vậy? Mọi người đã ăn sáng chưa?
Phú Kim Loan nhìn con gái rượu của mình đi xuống, xinh đẹp thì vẫn như vậy nhưng hôm nay bà ta lại không muốn nhìn thấy cô ả một chút nào.
Phú Kim Loan be mặt lại không muốn nhìn thấy Đinh Linh. Bên cạnh là Đinh Phi Vũ sắc mặt lạnh lẽo nhìn Đinh Linh hỏi:
_ Có phải con đã làm ra chuyện ngu ngốc nào rồi phải không!?
Đinh Kinh nghe thế nét mặt cứng đờ lại không hiểu, ả ta tạm thời không nhớ ra được:
_ Sao... sao ba lại hỏi con như thế?
Đinh Phi Vũ thở một hơi dáng vẻ tuyệt vọng hỏi:
_ Con nhớ kĩ xem, mình đã đắc tội ai rồi!?
Lúc này Đinh Linh chầm chậm nhận ra cái gì đó không đúng, ả ta cũng đã nhớ ra bèn hỏi:
_ Mã Gia gây khó dễ cho chúng ta sao?
Phú Kim Loan lúc này không chịu được đứng dậy chỉ thẳng mặt của cô ả mà mắng:
_ Chắc chắn là con đã đụng vào Đinh Trình Hâm đúng không!? Sao con có thể ngu ngốc mất trí như thế hả!? Đinh Gia ta coi như đã sụp đổ trong tay con mất rồi!!!
Đinh Linh ngu người nhìn mẹ của mình mắng mình không thương tiếc:
_ Con.. con...
Đinh Phi Vũ tuyệt vọng che mặt lại:
_ Lần này Đinh Gia chúng ta coi như không xong rồi.
Phú Kim Loan cũng ngồi sụp xuống, khuôn mặt đau đớn vẻ sụp đổ. Khóe mắt bà ta nhanh chóng ửng đỏ rồi chẳng mấy chốc đã rơi nước mắt. Càng khóc càng lớn, càng lớn càng dữ dội.
Đinh Linh đần người nhìn ba mẹ mình sụp đổ thì bắt đầu hoảng loạn:
_ Mọi người... mọi người làm sao vậy? Nhà chúng ta làm sao!??
Đinh Phi Vũ mặt mày đã ủ rũ, khóe mắt ông ta cũng trùng xuống tuyệt vọng nói:
_ Tất cả các thế gia hợp tác với chúng ta đột nhiên đều hủy hợp đồng. Mọi dự án quan trọng lẫn không quan trọng đều phải dừng lại vô thời hạn. Nếu không có vốn đầu tư thì sẽ vĩnh viễn không thể tái thiết lập được. Cổ phiếu của Đinh Thị trong vòng ba ngày nay đã tụt dốc không phanh.
Phú Kim Loan nước mắt dàn dụa phụ họa:
_ Lần này Đinh Gia chúng ta coi như xong rồi.
Đinh Linh ban đầu cũng là một vẻ sụp đổ, sau đó bắt đầu điên cuồng tức giận hất đổ cốc chén trên bàn quát lên:
_ Đinh Trình Hâm chết tiệt!! Chắc chắn là nó!! Nếu không phải là nó thì còn ai!!?? Cả nhà cha đẻ mình cũng dám đẩy vào bước đường cùng!! Thằng vong ân bội nghĩa!! Sao nó không nhớ tới lúc trước nếu như con không bắt nó đi thay con thì sao nó được sung sướng như hiện tại!? Đáng lẽ mọi thứ nó có hiện tại đều phải là của con!!!!
Lúc này một tiếng nói lạnh lẽo vang lên:
_ Nếu như không phải là Đinh Nhi tới Hắc Tư thì cô đã mất xác rồi Đinh đại tiểu thư.
Đinh Gia nhìn ra phía cửa, Thanh Lục đã xuất hiện ở đó không phát ra bất kì một tiếng động nào.
Phú Kim Loan nhìn thấy Thanh Lục xuất hiện thì kinh hãi đến mức suýt nữa khụy xuống đất, may thay có Đinh Linh ả ta đỡ được.
Đinh Phi Vũ thấy Thanh Lục xuất hiện thì mồ hôi lạnh túa ra không ngừng, ông ta sợ hãi nhìn cô xuất hiện trong bộ đồ nữ quản gia của Mã Gia.
( Trang phục mà Thanh Lục mặc.)
_ Không... không biết Mã.. Mã quản gia đến đây là có việc gì!?
Thanh Lục ánh mắt sắc lẹm lạnh lẽo âm u nhếch miệng cười nhạt với lão ta:
_ Ngài Đinh thật sự không biết chúng ta đến đây vì chuyện gì sao!?
Đinh Phi Vũ yết hầu lạnh ngắt gian nan nuốt nước bọt rồi lập tức quỳ sụp xuống dập đầu:
_ Mong Mã quản gia tha mạng!! Là con gái tôi không hiểu chuyện gây phiền phức cho Đinh Trình... à không, Mã thiếu phu nhân. Mong ngài hãy tha cho chúng tôi! Con gái của tôi còn nhỏ mong ngài hãy nhân từ!!!
Thanh Lục cười nhạt đi đến trước mặt của Đinh Phi Vũ, giọng điệu lạnh lùng ẩn chứa tàn bạo:
_ Ông mong Mã Gia tha cho con gái ông vậy thiếu phu nhân không phải con ông sao? Ngài ấy không những là con ông mà còn là đích tôn của Đinh Gia. Ông nói tôi tha cho con gái ông vậy nếu như thiếu phu nhân chết thật thì sao? Lúc ấy ông tính làm gì?
Đinh Phi Vũ lập tức nghẹn họng, ông ta chưa từng coi đứa con ngốc nghếch này là con trai mình.
Thanh Lục lạnh lùng nhìn qua Đinh Linh đang đỡ lấy Phú Kim Loan run rẩy mà cười tàn nhẫn:
_ Đinh đại tiểu thư chắc tự hào vì hành động của mình lắm nhỉ!?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!