Đinh Trình Hâm đang cầm cây chổi lau nhà bị quát một tiếng lập tức đánh rơi cái chổi xuống dưới sàn vội cúi người xuống nhặt lên. Ôm cây chổi cả người run cầm cập nhìn đám người Đinh Gia này.
_ Đinh Linh.... Có chuyện gì... Có chuyện gì thế?
Đinh Linh từ lòng của Đinh Phi Vũ chạy ra tóm cổ Đinh Trình Hâm kéo cậu lại ấn xuống sofa mà nói:
_ Đinh Trình Hâm, cậu bắt buộc phải thay tôi tới Mã Gia!
Đinh Trình Hâm bị nạt cho sợ hãi liền run càng lợi hại hơn mà không biết nói gì.
Đinh Phi Vũ thấy thế bèn kéo Đinh Linh lại bên mình:
_ Con đừng vội vàng như vậy, thằng nhóc này ngu ngơ con làm như thế nó sẽ sợ đấy!
Phú Kim Loan cũng nói như vậy:
_ Phải đó, con đừng vội vàng như thế sẽ dọa sợ nó đấy!
Đinh Linh vẻ mặt sốt ruột ngồi xuống bên cạnh Đinh Phi Vũ, ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc vào Đinh Trình Hâm.
Đinh Trình Hâm bị nhìn cho co rúm trên sofa mà ôm lấy cây chổi tới ngẩng đầu cũng không dám ngẩng đầu lên. Sợ hãi không thôi!
Đinh Phi Vũ sau đó nói rõ ngọn ngành cho cậu, đương nhiên sẽ không nói cho cậu biết đã rất nhiều người một đi không trở lại. Đinh Trình Hâm nghe xong thì mặt vẫn là một vẻ lo sợ.
_ Con... Con không...!
Đinh Linh quát lên:
_ Không được từ chối! Cậu bắt buộc phải đi! Nếu dám chống đối tôi sẽ đánh chết cậu đồ tạp chủng!!
Đinh Trình Hâm bị quát lập tức giật nảy mình, mắt đã ngấn lệ cúi gằm xuống ôm chặt lấy cái chổi trong tay mình.
Phú Kim Loan lập tức dở vẻ mặt niềm nở ngồi sang bên cạnh cậu nắm lấy tay cậu:
_ Đinh Nhi à, con gả đến Mã Gia sẽ được ăn sung mặc sướng không cần phải làm mấy việc như lau nhà hay quét nhà nữa. Như thế không phải vui hơn sao!?
Đinh Trình Hâm sợ hãi vội lấy tay mình khỏi tay Phú Kim Loan. Người cũng không ngồi ở ghế nữa mà tránh xa bà ta như tránh tà vậy.
_ Con... Con sẽ đi mà... Phu nhân... Phu nhân đừng đến gần con như thế..!
Đinh Phi Vũ nghe thế thì phất tay:
_ Đinh Nhi lên phòng đi, hôm nay không phải làm việc, ngày mai ta sẽ đem đồ tới cho con.
Đinh Trình Hâm nghe thế như được ân xá lập tức chạy khỏi đó càng nhanh càng tốt.
Đinh Linh vẻ mặt khinh thường cùng ghét bỏ:
_ Con thật muốn đánh chết nó mà! Suốt ngày chỉ biết khóc!
Phú Kim Loan vuốt ve mái tóc của con gái nhỏ:
_ Được rồi, Đinh Trình Hâm nó ngu ngốc như thế, thế nào đến chỗ của Mã Gia Kỳ đó cũng chết thôi, nó chết cũng không sao. Chỉ là đi theo người mẹ điên dại của nó thôi.
Đinh Phi Vũ thở mạnh một hơi sau đó phất tay:
_ Chuyện này coi như đã xong, Mã lão phu nhân thích những đứa trẻ xinh đẹp gửi tới cho Mã Tổng. Đinh Trình Hâm đã đi thay con rồi, nó kiểu gì cũng không sống nổi. Con mau lên phòng chuẩn bị một chút đi, mai con phải tới viện từ sớm, nói con bệnh nặng sẽ không ai nghi ngờ.
Đinh Linh chề môi với giọng điệu uất ức:
_ Vậy thì có khác nào tự nói con không đẹp bằng cậu ta đâu chứ! Con mà không đẹp bằng thằng ngu đó á!?
Phú Kim Loan tặc lưỡi một tiếng rồi nói:
_ Được rồi, con đừng ở đây nữa. Mau lên chuẩn bị đồ tới viện. Chúng ta sẽ dựng ra vở kịch này, con chỉ cần ngoan ngoãn làm theo thôi.
___________
Đinh Trình Hâm đi lên căn phòng nhỏ hẹp của mình ở cuối hành lang tầng hai của Đinh Gia. Đinh Trình Hâm ngồi xuống giường ôm lấy tấm ảnh mẹ mình lên trên tay rồi tự nói chuyện một mình. Nước mắt cũng lã chã rơi xuống.
_ Mẹ ơi.. Hức... Mẹ ơi, con... Con không biết làm thế nào. Đinh Nhi thấy nguy hiểm.. Nhưng... Nhưng Đinh Nhi không thể... Không thể.. Hức... Từ chối được... Phu nhân... Phu nhân... Đinh Linh.... Đinh Linh sẽ đánh con... Hức... Ba... Ba cũng không bênh con... Hức!!
Đinh Trình Hâm khóc tới đáng thương, nước mắt rơi xuống ướt cả khung ảnh.
Đinh Trình Hâm thật ra là đứa con đầu tiên của Đinh lão gia Đinh Phi Vũ với một người phụ nữ xinh đẹp ở quán bar. Ông ta đưa mẹ của cậu về nhà nhưng lại không cho mẹ cậu danh phận mà bức ép bà phải trở thành người hầu trong Đinh Gia. Cuối cùng bà bị Phú Kim Loan ép cho đến điên. Bà ấy vẫn sinh ra cậu, hình như cậu đã bị ảnh hưởng bởi bà, cậu đặc biệt ngốc nghếch một cách ngây thơ. Cậu yêu thương mẹ mình lắm bởi vì người ta nói mẹ cậu điên nhưng mẹ cậu vẫn rất yêu thương cậu. Hai mẹ con đều ngốc ngốc như nhau nương tựa vào nhau mà sống trong căn nhà lạnh lẽo này.
Cho đến 5 năm trước, khi mà cậu 13 tuổi thì mẹ của cậu mất do ốm nặng mà không được chữa trị. Từ đó cậu sống một mình chỉ có bức ảnh này cậu chụp cùng mẹ là quý giá nhất đối với cậu.
Đinh Trình Hâm vẫn vừa khóc vừa nói, ôm lấy khung ảnh:
_ Mẹ ơi, con..con đã ngoan ngoãn rồi...nhưng...nhưng vẫn không được ở lại đây.... Mẹ nói đây...đây là nhà, con phải ở nhà... Nhưng mà giờ... Nếu con không đi, ba.. Ba sẽ đuổi con ra khỏi mất!!
Đinh Trình Hâm vẫn tiếp tục ôm tấm ảnh đó đến khi khóc mệt mà ngủ quên luôn.
......
Sáng hôm sau, Đinh Trình Hâm bị quản gia lôi dậy chải chuốt đầu tóc thân thể từ đầu đến chân từ sáng sớm trong tình trạng cậu ngu ngơ sợ hãi không hiểu một cái gì hết. Ban đầu bị quản gia lôi dậy cậu còn chống cự, nhưng rất nhanh liền ngoan ngoãn. Những sợ hãi uất ức cũng chỉ giấu trong lòng mà không dám nói ra. Nói ra thì Đinh Trình Hâm tin chắc rằng mình sẽ bị đánh mất.
7h sáng, Đinh Linh cùng với Đinh Phi Vũ đã tới bệnh viện từ sớm. Chỉ còn có Đinh Trình Hâm và Phú Kim Loan ở Đinh Gia mà thôi.
Bình thường làm một hầu nhân Đinh Trình Hâm đã rất hút mắt rồi. Hiện tại được chải chuốt lên nhìn cậu không thể nói gì khác ngoại trừ một cực phẩm. Đinh Trình Hâm phần nhiều kế thừa nhan sắn đẹp khuynh quốc khuynh thành của người mẹ điên của mình. Đinh Phi Vũ cũng không xấu xí gì, kết hợp nên một cực phẩm sắc đẹp chính là cậu.
Mái tóc đen bóng mượt bồng bềnh mềm mại hơn cả nữ nhân. Làn da trắng như tuyết không một chút tì vết, đến cả một sợi lông đen cũng không có, hoàn toàn là những sợi lông tơ lại càng tăng thêm cảm giác mềm mại cho làn da. Khuôn mặt của Đinh Trình Hâm là vẻ đẹp trung tính, nữ hay nam nhìn vào đều sẽ phải cảm thán một câu “ Thật xinh đẹp! ”. Sống mũi cậu cao mà thẳng, đôi môi mỏng manh luôn ửng hồng, đường nét mềm mại tinh tế nhưng vẫn toát lên một loại ma mị không rõ tên. Mặt cậu không lớn, góc cạnh lại hoàn mĩ tạo nên mĩ cảm vô cùng kinh diễm. Từng bộ phận trên khuôn mặt cậu đều đẹp hoàn hảo.
Đẹp nhất phải là nói tới đôi mắt của cậu nhỉ!? Nó trong suốt ẩn chứa sự ngây thơ, sự ngốc nghếch giống y như một đứa trẻ. Nhưng nó vẫn sắc sảo giống như lưỡi dao đâm vào trái tim người đối diện. Nó khơi gợi cho người ta cảm giác muốn bảo hộ nhưng cũng gợi lên cho người ta dục vọng muốn chinh phục lấy đôi mắt ấy. Để trong đôi mắt đẹp đẽ đến kinh diễm ấy chỉ có mình bóng dáng của một người mà thôi.
....
Phú Kim Loan nhìn thấy Đinh Trình Hâm cũng thấy ghen ghét liền nghĩ:
_" Đẹp thì sẽ không chết sao!? Bảo nhiêu nữ nhân nam nhân xinh đẹp được gửi tới đó không phải đều chết cả sao!? "
Đinh Trình Hâm đứng bên cạnh quản gia bị bà ta nhìn thì cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên. Trên mặt đều viết hai chữ “ sợ hãi ” vô cùng lớn. Người cũng cứ như thế mà run rẩy. Cầm chặt lấy khung ảnh trong tay mình.
Phú Kim Loan ghét bỏ dọa nạt:
_ Lát nữa người của Mã lão phu nhân tới mày tốt nhất ngoan ngoãn cho tao! Dám mở mồm ra khóc lóc làm mất mặt Đinh Gia tao sẽ không tha cho mày!
Đinh Trình Hâm sợ hãi không dám nói gì chỉ có ôm chặt khung ảnh vào lòng cắn răng để không khóc.
Lát sau, từ bên ngoài Đinh Gia, một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc giản dị trang nhã bước vào trong, đó là quản gia của Mã Gia, Thanh Lục.
Phú Kim Loan thấy nữ quản gia lập tức để cậu ở lại phòng khách cùng quản gia mà chạy ra tận cửa tiếp đón:
_ Mã quản gia đã đến rồi, không kịp tiếp đón từ xa.
Thanh Lục cười nhẹ nhã nhặn, cô nói:
_ Chúng tôi đã đánh tiếng tới nơi này vào hôm qua rồi đúng chứ!? Vậy không biết Đinh Linh tiểu thư đang ở đâu?
Phú Kim Loan vẻ mặt ra chiều vô cùng đau thương:
_ Không giấu gì cô, Linh Nhi nhà chúng tôi đêm hôm qua đột nhiên đổ bệnh đã được đưa tới bệnh viện cấp cứu rồi. Hiện tại không biết tình hình bên đấy ra làm sao nữa.
Thanh Lục khuôn mặt vẫn tươi cười nhã nhặn như trước nhưng lời nói thì vô cùng uy lực:
_ Mã Gia chúng tôi không hề đùa với Đinh Gia các vị. Các vị là muốn diệt tộc sao?
Phú Kim Loan lập tức xua tay nói:
_ Đương nhiên là Đinh Gia chúng tôi không dám đùa cợt với Mã Gia các vị. Tuy con gái tôi đã bệnh nặng nhưng Đinh Gia chúng tôi vẫn còn người nữa.
Thanh Lục bất ngờ:
_ Còn một vị nữa sao?
Phú Kim Loan gật đầu:
_ Phải phải, còn một đứa nhỏ nữa, chỉ là mẹ nó chết rồi không được ghi vào gia phả Đinh Gia.
Thanh Lục ánh mắt khẽ đổi lạnh lùng:
_ Như vậy là Đinh Gia coi thường Mã Gia ta sao?
Phú Kim Loan toát mồ hôi hột vội xua tay:
_ Không không không! Tất nhiên là không rồi. Tuy nó không chính thức là người của Đinh Gia nhưng chắc chắn khi cô nhìn thấy sẽ ưng ý.
Thanh Lục vẻ mặt khôi phục vẻ nhã nhặn như trước:
_ Vậy phải xem vị này rồi.
Phú Kim Loan mừng rỡ ra mặt:
_ Mời Mã quản gia vào trong.
Thanh Lục được Phú Kim Loan dẫn vào trong. Khi nhìn thấy Đinh Trình Hâm lập tức cô kinh diễm vô cùng! Trên đời lại có một nam tử đẹp tới thế này ư!?
Thanh Lục không quan tâm tới Phú Kim Loan mà đi tới ngồi cạnh cậu dịu dàng nói:
_ Cậu bé, tên của cậu là gì?
Đinh Trình Hâm sợ hãi cơ thể cũng khẽ run lên mà không dám lui chỉ có thể đánh mắt sang Phú Kim Loan trưng cầu ý kiến.
Phú Kim Loan gật gật đầu thì cậu mới dám nói:
_ Đinh.... Đinh Trình Hâm.
Thanh Lục gật đầu nắm lấy tay cậu nói:
_ Đinh Nhi, đừng sợ, sẽ không làm hại em đâu.
Đinh Trình Hâm sợ hãi lại nhận được ám hiệu của Phú Kim Loan nên chỉ biết gật đầu theo mà trong lòng thì hoảng loạn.
Thanh Lục sau đó nắm lấy tay cậu kéo cậu đứng dậy nhìn thấy bức tranh cậu đang cầm trong tay hỏi:
_ Đây là mẹ của em sao?
Đinh Trình Hâm gật gật đầu ôm chặt khung ảnh không dám nói gì.
Thanh Lục cười nhẹ khen ngợi:
_ Em rất xinh đẹp, giống y như mẹ của em vậy.
Nói xong Thanh Lục quay ra nhìn Phú Kim Loan:
_ Vậy tôi đón Đinh Trình Hâm đi trước. Đinh Linh tiểu thư coi như không cần phải đến nữa.
Phú Kim Loan vui mừng gật đầu:
_ Vậy để tôi tiễn Mã quản gia.
Thanh Lục cười lịch sự:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!