Mục Thiên Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn: "Cút ngay, tôi phải súc miệng!"
Uyển Tình treo khăn mặt lên, vào phòng, bò lên giường.
Hai nữ sinh kia đi vào, đổi áo ngủ ở một bên, hỏi: "Cậu không đổi quần áo sao?"
Uyển Tình nói: "Mình quên mang."
"A......" Một người nữ sinh nói, "Tớ đây cho cậu mượn? Cậu cũng muốn đổi áo sơ-mi luôn chứ?"
"Nhiều chuyện làm gì?" Thiên Tuyết ở bên ngoài nói, "Cẩn thận lòng hảo tâm không được báo đáp!"
Hai nữ sinh kia cười cười, không nói gì nữa.
Uyển Tình buồn bực một lát, đột nhiên phát hiện, giường duy nhất còn lại trong phòng ở bên cạnh mình...... Thừa dịp Thiên Tuyết chưa vào, cầm lấy gối đầu thay đổi một cái phương hướng. Lúc trước là đầu đối đầu, hiện tại là chân đối chân......
Một lát sau, Mục Thiên Tuyết bò lên, vừa thấy liền phát hỏa. Hai cô bạn học bên kia đã ngủ, cũng không muốn cãi lộn, cầm lấy gối đầu đánh một cái Uyển Tình, hạ giọng nói: "Cô đổi lại đây cho tôi!"
"Chuyện gì?" Uyển Tình ngồi xuống, cũng đè thấp âm thanh xuống.
Thiên Tuyết chỉ vào gối đầu của mình: "Tôi luôn luôn ngủ bên này, cô muốn tôi ngửi chân thối của cô sao?"
Uyển Tình đành phải đổi lại, cũng không để ý đến, liền nằm xuống như vậy.
Thiên Tuyết nằm xuống, không hiểu sao có chút hưng trí bừng bừng, ngủ không được, chống nửa người trên kéo tóc cô. Uyển Tình giận dữ, xoay người nhìn.
Thiên Tuyết nhỏ giọng cảnh cáo: "Không được cáo trạng với anh tôi!"
Uyển Tình sửng sốt một chút, bất đắc dĩ nói: "Đã biết."
Buổi chiều, Mục Thiên Dương không tự mình tới đón các cô. A Thành cùng A Hoa mỗi người lái một chiếc xe tới đây, Uyển Tình cùng Thiên Tuyết một người ngồi một chiếc. Trở lại biệt thự, Uyển Tình đi thay quần áo, vừa mới vào phòng thay quần áo, Thiên Tuyết bước vào.
"Có việc gì sao?" Uyển Tình hỏi.
Thiên Tuyết đánh giá không gian nho nhỏ này, trong mắt đầy ghen ghét. Cô mở nhanh tủ quần áo ra, thấy đủ loại kiểu dáng hàng hiệu, quay sang nói với Uyển Tình: "Đây đều là anh tôi mua sao?"
"Ừ." Uyển Tình thản nhiên trả lời, không chút sợ hãi.
Thiên Tuyết giận dữ lật tung cả bàn trang điểm: "Tôi cũng không có! Hắn vì cái gì đối tốt với cô như vậy?"
Uyển Tình sửng sốt một chút, sâu kín nói: "Hắn mới không đối tốt với tôi...... Tôi không muốn đứng ở nơi này, tôi chỉ muốn về nhà."
"Cô ——" Thiên Tuyết không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, cứng lại, tiếp đó không tin, ghét bỏ nói, "Cô ít giả bộ thanh cao! Cô đều cùng với anh tôi lên giường rồi, còn giả bộ làm gì?"
Uyển Tình không muốn để ý đến cô, cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm. Thiên Tuyết thấy cô không để ý tới mình, cảm giác thật mất mặt, nổi giận đùng đùng bổ nhào tới, kéo tóc cô.
"Cô làm gì vậy?!" Uyển Tình hét to.
"Giáo huấn cô! Hồ ly tinh!" Đẩy Thiên Tuyết ngã trên mặt đất, cả người bổ nhào lên, điên cuồng xé.
Ban đầu, Uyển Tình không dám đánh trả, sau lại bị như thế, cũng nắm lại tóc Thiên Tuyết. Thiên Tuyết đau xót, không thể tin rống to: "Cô cư nhiên dám đánh tôi?!"
"Cô có thể đánh tôi, tôi sao không thể đánh cô?"
"Cô......" Thiên Tuyết tức giận đến phát run, "Cô không được đánh trả!"
"Tôi cũng không phải là đồ ngốc!"
"Tôi...... Tôi cắn chết cô!" Thiên Tuyết cắn bả vai Uyển Tình.
Uyển Tình đau đến rống to, nắm chặt nắm tay đánh mạnh lên lưng của nàng.
Đánh cho đến lúc khó phân thắng bại, nghe thấy tiếng hô của Mục Thiên Dương: "Các người đang làm gì vậy?!"
Hai người cứng đờ, vội vàng tách ra.
Mục Thiên Dương nhìn các cô, thở hốc vì kinh ngạc: "Đều đứng lên cho tôi!"
Hai người vội vàng đứng lên, Thiên Tuyết sợ, Uyển Tình càng sợ.