Edit: Xiu Xiu
Beta: minhhy299
Thiên Tuyết đành phải réo người mang thuốc đến, nơi này có dụng cụ sắc thuốc, so với về nhà còn thuận tiện hơn. Nhớ tới lúc các cô ở trường học, dì quản viên dưới lầu hay sắc thuốc, hương vị đó... cả tòa nhà đều có thể ngửi thấy! Các cô cũng là ngửi được mới biết trường học còn có người bị bệnh phải uống thuốc Đông ý.
Sắc thuốc là một quá trình, tuy là bài tập máy móc nhưng cũng cần hai giờ, hai người không có cách nào khác ngoài việc ở trong này đợi chờ vô ích, liền đi dạo phố trước.
Uyển Tình không nói gì, Thiên Tuyết vừa đi vừa an ủi: “Không sao... Về sau tiết chế đi chút... Ách, cậu kêu anh ấy thu liễm chút đi.”
Uyển Tình cúi đầu khóc nấc lên.
Thiên Tuyết gấp đến độ tay chân luống cuống kêu cô đừng khóc: “Tất cả mọi người đều đang nhìn.”
Uyển Tình lau nước mắt, ngồi xuống. Thiên Tuyết đành phải ngồi cùng cô. Uyển Tình ngồi một lúc, ngẩng đầu lên: “Tớ không sao.”
Thiên Tuyết vỗ vai cô, cũng không nói gì.
Thời gian không sai khác lắm, hai người trở về lấy thuốc. Thuốc được bọc trong một bọc nhỏ, vẫn còn nóng. Thuốc này cho bốn ngày, nếu là mùa hè, cầm về nhà còn phải để vào trong tủ lạnh, hiện giờ là mùa đông thì không cần lo lắng.
Về đến nhà, thừa dịp thuốc vẫn còn nóng, Uyển Tình cầm một túi rót vào trong chén, chuẩn bị uống.
Vốn nghe thuốc Đông y đắng ơi là đắng, trước kia cô cũng uống, nhưng uống qua cũng không còn ấn tượng gì cả. Dù sao lúc ấy có thể uống hết, hiện giờ khẳng định cũng không thành vấn đề. Trước uống một hớp nhỏ, thiếu chút nữa là nôn ra: “Thật đắng!”
Thiên Tuyết ở một bên vừa tò mò vừa mang theo chút hưng phấn: “Thật vậy à? Là hương vị gì? Mình cũng chưa uống qua...”
Uyển Tình không nói gì, đưa chén cho cô: “Cậu thử xem!”
Thiên Tuyết vội vàng lắc đầu: “Thuốc như thế nào có thể cướp lấy mà uống được?”
“Thuốc đông y uống không chết, cậu coi như đồ uống đi.”
“...”
Uyển Tình hít sâu một hơi, chuẩn bị một hớp uống hết, đắng ơi là đắng. Nhìn Thiên Tuyết, cô không nghĩ muốn một mình chịu khổ nói: “Cậu nếm một ngụm đi, có thể bảo vệ tốt thân thể.”
Thiên Tuyết cũng quá tò mò đó là một hương vị gì vậy, liền nhận lấy uống một ngụm nhỏ, thiếu chút nữa đã vứt cái chén đi.
“Phi phi phi!” Thiên Tuyết vội vàng chạy đi rót nước uống: “Cậu đừng uống, đắng muốn chết, mình bảo anh trai liên hệ với một thầy thuốc tốt, chắc chắn không để cậu uống khổ sở như thế!”
Uyển Tình nếm qua nhiều khổ sở như vậy, nói cũng không nói nên lời, cái này có tính là gì? Ngẩng đầu lên, một hớp uống hết.
Thiên Tuyết kinh ngạc, thiếu chút nữa là té ngã, nhìn cô vô cùng sùng bái.
Uyển Tình thè lưỡi, nước mắt cũng sắp trào ra: “Thật là đắng...” nói xong liền uống nước lọc, uống một ngụm lớn, sau đó ăn một viên đường.
Thiên Tuyết đồng tình vỗ vai cô: “Không sao không sao, thuốc đắng dã tất.”
Mỗi ngày cô đều xem Uyển Tình uống thuốc, chỉ nhìn đã không chịu nổi, huống chi là người uống? Sau khi về nhà, cô gọi điện cho Mục Thiên Dương, nói ra chuyện sức khỏe của Uyển Tình không tốt, sau đó mắng anh một trận, nếu anh có thể kiềm chế, thì sẽ như vậy sao?
Mục Thiên Dương đối với loại tình cảm hòa hợp này giữa cô và Uyển Tình thì hết sức hài lòng, dù sao cũng là em gái quan tâm chị dâu như vậy, quan tâm đến mức muốn đối địch với người anh trai này rồi. Nhưng là vị thầy thuốc kia nhất định là lang băm rồi? Anh mười ngày nửa tháng mới ăn mặn một lần, còn chưa đủ tiết chế sao?(Nhưng mà anh ăn uống rượu chè qua độ nha!)
Bởi vì nhạc đệm nhỏ, sau khi Uyển Tình khai giảng, bắt đầu bị Mục Thiên Dương bắt uống thuốc bổ. Đương nhiên, đây là sau này hãy nói.
Sau khi Uyển Tình khỏi bệnh, Thiên Tuyết gọi điện thoại nói cô cùng đi Mục gia chơi. Cô sợ nhìn thấy Mục lão gia xấu hổ, thế nào cũng không chịu đi. Thiên Tuyết chỉ có thể thôi, bảo anh trai bố trí lại, dù sao ông nội đã biết chuyện này, cũng không còn chỉ là bạn học của cô nữa rồi.
Uyển Tình đi đến cửa hàng bán hoa hỗ trợ mẹ. Quản Hạo Nhiên đang lên lớp, đoán chừng lễ mừng năm mới cũng sẽ không về, cô không cần lo lắng đụng mặt anh, nếu không cô đã không dám đi.
Sợ Mục Thiên Dương biết lại nổi giận, cô gọi điện báo cáo một phen. Mục Thiên Dương ừ một tiếng, xem như đã biết, sau đó nói: “Chú ý giữ sức khỏe.”
“Ừ.”
Mục Thiên Dương dừng một chút: “Về sau có muốn gì, có thể nói với anh... Anh chưa hẳn sẽ không đáp ứng em.”
Đây không phải lần đầu tiên nói những lời này nữa, trong lòng Uyển Tình khẽ rung động, từ từ nhớ lại anh đối với mình tốt như thế nào, trong lòng có chút cảm động. Nhưng cô cũng không dám giống như anh, e sợ chính mình phải trả giá, anh vừa thu lại tay, thì chính mình trở thành chuyện cười.
Anh là Mục Thiên Dương, anh thích thì thích, không thích thì thôi, người nào cũng không ngăn được anh, anh còn có toàn bộ thế giới. Nhưng cô thì khác, nếu cô ngây ngốc chấp nhận trả giá, sau cùng có thể chỉ còn hai bàn tay trắng. Giữ lại trái tim, còn có thể giữ lại chính mình, bằng không cô có bao nhiêu thật đáng thương...
Cô há miệng thở dốc, muốn hỏi anh có tính toán gì không, nhưng anh không hỏi tới, chỉ có thể nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.
Cho dù anh nói anh muốn cùng cô kết hôn thì như thế nào? Làm sao có thể ly hôn. Cô và anh cứ dây dưa với nhau như vậy, rời khỏi anh, không có khả năng có được cuộc sống mới, bất kỳ ai biết việc này của cô, đều khinh thường cô. Anh đối tốt với cô, cô cũng không phải là không cảm nhận được, cho nên tốt nhất là tiếp nhận anh. Nhưng mà trừ khi anh cả đời đều không thay đổi, nếu không thì kết cục của cô sẽ cực kỳ thê thảm.
Cô không biết nên làm gì bây giờ... đi một bước tính một bước đi. Dù sao hiện tại cô không thích anh, tốt nhất vĩnh viễn cũng không nên thích anh!
-
Từ Khả Vi kêu Uyển Tình ở trong tiệm, trở về làm hàng tết. Uyển Tình thấy loại hành động này có phần qua sông đoạn câu, xấu hổ nhìn Quản Vận Phương.
Quản Vận Phương cười nói: “Ngày 14 sắp đến, đến lúc đó sẽ rất bận.”
Uyển Tình sửng sốt nhớ đến lễ tình nhân, đột nhiên lại nghĩ đến Mục Thiên Dương. Anh không có bố trí gì chứ? Thế nhưng anh không nói với cô, cô cũng không muốn quản, liền đồng ý.
Khi trở lại nhà, liền nhận được điện thoại của Mục Thiên Dương: “Thứ tư tuần sau, có thể đến đây không? Chúng ta đi ăn cơm.”
Thứ tư tuần sau... Lễ tình nhân.
Trái tim Uyển Tình, không hiểu sao lại bắt đầu lung lay dữ dội. Cho dù cô muốn giữ gìn nó như thế nào, nhưng vẫn không thể chịu nổi sức công phá của anh.
“Em đồng ý với dì Quản, hôm đó sẽ đến giúp việc ở cửa hàng hoa.”
“...”
“Cái kia... Em không thể làm khác.” Ngày đặc biệt như vậy, đã đồng ý rồi lại thoái thác, không phải rõ ràng nói cho mẹ và dì biết là cô đi chơi sao?
“Không sao.” Mục Thiên Dương nói: “Nếu em rảnh thì gọi điện thoại cho anh... Ngày đó anh luôn rảnh.”
Luôn rảnh? Anh nói là luôn chờ cô? Uyển Tình há miệng thở dốc, đột nhiên không nói gì, hồi lâu mới... a một tiếng.
Thứ tư, Uyển Tình đến cửa hàng bán hoa từ sáng sớm tinh mơ, dọc đường đi đã thấy không ít người ôm hoa hồng và sô cô la rồi. Thật sự là một ngày khủng bố.
Đi vào cửa hàng hoa, thấy một người đàn ông mặc áo lông ngắn đưa lưng về phía cô, cô sửng sốt một cái, chần chừ lên tiếng: “Xin chào...”
Người đàn ông xoay người, Quản Hạo Nhiên!