Written By Terryblackfox
Dạ Anh mang tâm trạng nặng nề về đến nhà. Trên đường đi còn không quên liếc nhìn về phía đằng sau quan sát xem có ai theo dõi. Bởi vì lần này cô quá sơ ý. Lại đi giao chiến với một đám sát thủ giữa thanh thiên bạch nhật.
Không lường trước được chuyện này, Dạ Anh chỉ còn cách duy nhất là giết hết bọn chúng. Không thể để bọn chúng nhận ra cô được.
Đề phòng tránh bất trắc. Cứ mỗi khúc quanh là cô lại đón một chiếc xe taxi khác để về. Hiện giờ cô cũng không vội về nhà nên bèn phải ghé đến một nơi.
Xe dừng hẳn trước cổng chính ngân hàng lớn ở thanh phố. Cô trả tiền taxi rồi tiến vào bên trong.
Thư kí tiếp tân vừa nhìn lên thì nhận ra được Dạ Anh.
Cô gái này nhớ rất rõ Dạ Anh. Bởi vì hàng tháng Dạ Anh thường đến vào giờ này. Hơn nữa Dạ Anh còn không có thua kém đại minh tinh là mấy. Dáng người đầy đặn thon thả lướt đi trên giày cao gót. Mái tóc dài xoăn nhẹ buông thõng. Mặc dù bịt kín đến cả khuôn mặt nhưng cũng không khó để hình dung nhan sắc của cô.
Dạ Anh không thèm để ý đến cục diện xung quanh. Cô tiến tới bên bàn tiếp tân. Nhân viên tiếp tân nhìn thấy liền biết cô đến để chuyển tiền. Thái độ niềm nở hẳn. Cô nói:
"Tiểu thư, tôi giúp gì được cho cô?"
Dạ Anh nhìn cô bé tiếp tân. Trông có vẻ trẻ người. Cô cười đáp lại.
" Tôi muốn chuyển số tiền này vào hai tài khoản. Phiền cô làm thủ tục giúp tôi."
Dạ Anh vừa cất giọng. Cô gái kia còn không đến nỗi ngây người. Ngay cả giọng nói còn trong trẻo ngọt ngào đến như thế thì hận cô ta không thể làm đàn ông mà !
Nói rồi, Dạ Anh lấy ra từ trong túi xách một phong bì thật dày. Bên trong có rất nhiều tiền. Cô đưa cho tiếp tân đếm. Tất cả là 5000 vạn. Dạ Anh chia ra làm hai phần. 1000 vạn cô gửi vào một tài khoản. Phần còn lại cô gửi vào tài khoản riêng của cô.
Thủ tục làm rất nhanh chóng. Dạ Anh vội nói lời cảm ơn sau đó nhanh chóng đi ra bên ngoài. Không bao lâu sau, điện thoại trong túi Dạ Anh đột nhiên vang lên.
Là số của chủ một cửa hiệu bánh ngọt trước đây cô từng làm. Dạ Anh còn không chần chừ nửa giây nghe máy.
"Alo?"
Vừa dứt lời, bên đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói hớt hãi.
"Tiểu Anh, hiện giờ em có rảnh không? Em đến cửa hàng giúp chị nhé?"
Vương Nhuệ bên kia kẹp điện thoại lên vai áp vào một bên tai. Hai tay bên dưới còn đang bận rộn lấy bánh cho khách hàng. Giọng điệu của cô bây giờ nghe ra có chút buồn cười. Dạ Anh nghe vậy liền lập tức nhận lời.
"Dạ được ạ. Em cũng đang ở gần đây. Chị đợi em một chút."
Đầu dây bên kia, Vương Nhuệ còn thúc giục cô nhanh lên một chút. Dạ Anh cúp điện thoại xong còn nhanh chóng chạy đến cửa hàng.
Cửa hàng bánh ngọt nằm không quá xa. Ở đường chính cách ngân hàng một con phố. Dạ Anh không bắt taxi mà đi bộ sang.
Đến nơi, quả thật quán rất đông khách. Nhưng nhìn kĩ thì toàn là chị em phụ nữ ghé vào quán ăn uống thưởng thức đồ ngọt.
Dạ Anh liếc nhìn về phía quầy bán bánh thì không khỏi phì cười.
" Bà chủ, tôi lấy hai bánh này."
"Bà chủ, bánh dâu của tôi đã có chưa?"
"Bà chủ, ở đây đặt bánh gần một tiếng nhưng sao không thấy?"
Cứ như vậy có hơn mười khách hàng xếp hàng dài đến tận cửa. Ai bảo quán duy nhất làm bánh ngọt ngon nhất chứ.
Riêng Dạ Anh thì cảm thấy thương cho Vương Nhuệ. Phải nói vẻ mặt nghệch ra của cô ấy khá rõ ràng luôn rồi.
"Chị Vương."
Vương Nhuệ nhìn thấy Dạ Anh liền thở phào. Cô bắt đầu chia việc ra cho hai người.
Vương Nhuệ phụ trách chuẩn bị bánh cho khách hàng ăn tại chỗ. Dạ Anh lo việc nhận order bánh và chuẩn bị bánh.
Cứ như vậy cho đến hơn chiều tối. Khi ánh nắng cuối cùng tắt hẳn. Cả hai dường như mới thoát khỏi cảnh tượng chật vật ban nãy. Hai cô gái quấn tạp dề màu hồng phấn đang đứng trước quầy bánh. Dáng vẻ mệt mỏi vì vậy mà khiến cả hai thêm xinh đẹp.
Cửa hàng chỉ còn lác đác một vài người. Vương Nhuệ lúc này mới kịp nói chuyện với Dạ Anh.
"Tiểu Anh này, ngày hôm nay nếu không có em chắc chị chết mất. Cảm ơn em nhé!"
Nói xong, Vương Nhuệ còn nở một nụ cười xinh đẹp đến Dạ Anh.
Dạ Anh mặc dù bận rộn nhưng cô dường như đã quen rồi. Cô trông chẳng có gì là mệt mỏi cả. Đổi lại còn rất có tinh thần mà trêu chọc.
"Này cô có thấy cô gái đằng kia không. Ban nãy tôi nhìn cô ta đến phát cuồng. Cô ấy không phải là diễn viên sao?"
" Cô ấy xinh thật. Còn có khiếu hài hước nữa."
"Hình như chưa thấy cô ta bao giờ. Không phải người nổi tiếng đâu. Cô ta giàu có đẹp bằng tôi chắc!"
Những lời bàn tán khen chê không ngớt vang lên.
Vương Nhuệ và Dạ Anh một màn nghe hết tất cả. Chỉ là Dạ Anh cũng không để ý.
Vương Nhuệ biết Dạ Anh nghe được những lời này thì không để tâm đến. Ngược lại bọn họ còn có mắt thẩm mỹ nữa cơ chứ!
Vương Nhuệ kéo Dạ Anh xuống lò nướng bánh nếm thử chiếc bánh Pudding vừa mới ra lò. Mùi thơm bốc lên nghi ngút. Hoà vào không khí dịu nhẹ bên trong quán...
Đến tối. Dạ Anh giúp Vương Nhuệ lau dọn bàn ghế. Đến khi quay ra chuẩn bị ra về thì Vương Nhuệ từ phía sau đi tới. Trên tay còn cầm lấy một hộp bánh. Dạ Anh đoán ra bên trong có bánh ngọt. Cô lên tiếng.
"Cái này..."
"Tiểu Anh, em cứ cầm về ăn. Còn đây là tiền công hôm nay của em. Bánh cứ coi như chị thưởng cho em."
Dạ Anh chưa kịp nói xong, Vương Nhuệ đã nhét vào trong tay cô phong bì với cả hộp bánh rồi. Dạ Anh nhất thời không biết nên từ chối thế nào. Chỉ đành phải nhận lấy bánh rồi cảm ơn.
Copyright Belongs To Terryblackfox Author. Written And published Only In Wattpad On 21.09.2018 At 14.40 PM.
Cùng lúc đó, ở nhà của Dạ Anh.
"Ting" ba tiếng.
Chuông cửa nhà Dạ Anh reo lên. Mẹ Sương đang chuẩn bị cơm tối ở bên trong bếp. Bà nghĩ Dạ Anh cũng đã về nên bà ra mở cửa. Kết quả khi mở cửa ra thì ...
"Thần Thần, con tới rồi!"
Mẹ Sương tươi cười nghênh đón. Bà còn không có quên giờ này Hoắc Dương Thần vẫn hay đến dùng cơm với hai mẹ con bà.
Hoắc Dương Thần tự nhiên bước vào còn không quên chào hỏi.
Vì nhà của Dạ Anh và mẹ cô là một căn nhà có diện tích không nhỏ cũng không lớn. Có hai phòng ngủ riêng biệt. Chỉ là vừa mới từ cửa ngoài vào là có thể thấy được gian bếp, bàn ăn cùng phong khách rồi.
Mẹ Sương vẫn là nhìn ra tâm tình Hoắc Dương Thần. Bà lên tiếng nói.
"Tiểu Anh ra ngoài từ sáng sớm rồi. Lúc trưa con bé có dặn sẽ về ăn cơm đúng giờ. Nhưng dì chờ mãi vẫn không thấy thì con lại tới."
Mẹ Sương mỉm cười đáp.
Hoắc Dương Thần không nói gì. Anh rút điện thoại ra gọi vào số Dạ Anh.
Chuông điện thoại reo hơn năm tiếng, giọng nói Dạ Anh bên kia cũng truyền đến. Nhất thời tâm tình Hoắc Dương Thần mới dịu đi một chút.
" Alo? "
" Em đang ở đâu? "
Dạ Anh vừa nghe máy thì Hoắc Dương Thần đã hỏi ngay. Cô nói:
"Tôi đang đóng cửa hàng giúp một người bạn. Cũng sắp về rồi. Có chuyện gì sao?"
Nghe Dạ Anh báo cáo. Hoắc Dương Thần sắc mặt không đổi nói vào trong điện thoại. Sau đó hướng người ra cửa.
" Ừm. Ở yên đó. Anh đến đón em. "
Dạ Anh ở bên đầu dây bên kia quả thật vừa mới nghe xong còn chưa kịp phản bác thì đã nghe thấy tiếng tút thật dài rồi.
Cô nhìn điện thoại muốn nổi lửa. Vương Nhuệ đứng bên cạnh cũng có nghe loáng thoáng được. Nhưng không biết hai người nói gì. Đại khái chỉ biết được người bên kia là nam. Không nhịn được tò mò hỏi.
"Bạn trai sao?"
Dạ Anh vừa nghe xong còn không khỏi giật mình. Cô vô thức theo phản xạ xua xua tay phản đối.
"Không phải như chị nghĩ đâu. Chỉ là ... chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Khoan đã...
Tại sao cô phải giải thích?
Dạ Anh còn muốn nói thêm gì nữa, Vương Nhuệ liền lên tiếng nói trước.
" Ha ha ... Được rồi. Không là bạn trai thì không là bạn trai."
Dạ Anh nghe xong cứng họng. Trên trán sớm nổi đầy vạch đen. Giọng điệu của Vương Nhuệ còn không phải nhái theo cô phủ định hay sao? Cô bất giác đỏ mặt...
Khoảng mười phút sau, một chiếc MayBach đen bóng đột nhiên lại nhẹ nhàng dừng lại trước mặt cô.
Dạ Anh không khỏi kinh ngạc nhìn chiếc xe nổi tiếng Limited trước mặt.
Khi hai người đang trố mắt nhìn chiếc xe cực ngầu trước mặt cho đến khi chủ nhân chiếc xe bước xuống thì ...
"....."
" Ồ."
Trong khi Dạ Anh đang nhất thời nghệch mặt. Vương Nhuệ nhìn biểu cảm trên gương mặt của Dạ Anh thì không khỏi Ồ lên châm chọc.
Hoắc Dương Thần mở cửa xe dạng cánh. Sau đó ung dung bước đến bên Dạ Anh. Còn không quên dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
"Xong việc chưa?"
Lại còn dùng giọng điệu yêu nghiệt này cơ đấy!
Cái tên điên này lại muốn kiếm chuyện với cô sao?
Hoắc Dương Thần ánh mắt cưng chiều nhìn cô.
Lúc này Vương Nhuệ cảm thấy sắp có cảnh hội dân FA như cô không đáng nán lại xem thì cô lên tiếng.
"Không phải bạn trai. Chị về trước nhé hahaha...."
Nói xong còn không quên cười thật lớn chạy về phía trước.
Dạ Anh có nói với theo cũng không kịp.
Dạ Anh từ từ xoay lại, sau đó bắt gặp ánh mắt Hoắc Dương Thần đang nhìn cô chằm chặp thì không khỏi lúng túng.
"Đi thôi."
Dạ Anh nhìn Hoắc Dương Thần. Sau đó muốn nói gì lại thôi.
Hoắc Dương Thần nhìn bộ dạng trối chạy của cô thì phì cười. Anh xoay người lại mở cửa xe cho cô. Sau đó vòng qua ghế lái. Chiếc xe MayBach cứ thế như con lốc xoáy nhanh chóng tiến vào màn đêm...