Diệp Noãn nheo mắt nhìn người đàn ông, tuy tầm mắt đầy mờ mịt nhưng vẫn mơ màng nhận thấy sự đẹp đẽ và khí chất mê người của người này, tay vô thức đưa lên chạm vào mặt hắn.
"Đẹp trai nhỉ? Trai bao đúng không? Được đấy, bà đây mua anh một đêm!"
Cô cong môi nguy hiểm lộ ra phong cách của một quý bà nhiều tiền, bao nuôi trai trẻ. Khoé môi người đàn ông khẽ co giật, sau đó đáy mắt ánh lên sự tức giận ngút trời, cái nhìn đó còn sắc hơn dao găm, vậy mà Diệp Noãn vẫn không nhận thấy được mùi nguy hiểm, ngây ngô cười cười, bóp bóp gương mặt của người đàn ông, ngà say nói tiếp:
"Sau mặt anh lạnh tanh vậy nhỉ? Cười lên như này mới đẹp trai nha."
Diệp Noãn càng càn rỡ hơn, kéo khoé miệng của người đàn ông cho cong lên, rồi nheo mắt nhìn ngắm lại một lần, đánh giá kỹ lưỡng.
Người đàn ông cứ bị cô trêu chọc mà phẫn nộ, bắt lấy cổ tay Diệp Noãn, ra sức siết chặt khiến cô đau đớn nhăn mặt, vùng vẫy giật tay lại.
Đột ngột, Diệp Noãn cảm thấy cả người mình bị nhất bổng lên nhẹ tênh. Người đàn ông vác cô lên vai, động tác không chút thừa thãi, dễ dàng như vác một vật không hề nặng kí lô gam nào. Hắn đi thẳng đến cửa thang máy bấm số lên tầng cao nhất.
Bên này, Tố Giai đang tìm kiếm Diệp Noãn khắp nơi nhưng chẳng thấy cô đâu, cả người khẩn trương, trở nên bức bối. Thật là, vừa quay qua quay lại thì Diệp Noãn đã biến mất, bà ta tức đến điếng người.
Tố Giai thường xuyên lui đến đây để chơi cờ bạc. Bên ngoài nhìn chỉ là một quán Bar bình thường nhưng thực chất có một tầng hầm mở sòng bài phía dưới, khá thành công trong việc che mắt cảnh sát.
Bà ta mượn xã hội đen một số tiền lớn để chơi nhưng thua sạch sẽ, hôm nay là đến lần hẹn thứ ba, nếu còn chần chừ không chịu trả chắc chắn sẽ bị bọn chúng bắt đi, có thể là bán nội tạng để trả nợ. Bà ta đành làm liều, muốn bán đi đứa con chồng Diệp Noãn này để gán nợ thay mình. Sau khi bỏ thuốc cô xong, bà ta đã nói chuyện bán Diệp Noãn cho bọn chúng, nào ngờ cô lại chạy mất khiến Tố Giai tức giận thầm mắng nhiếc cô rất tệ hại.
Nếu không tìm được cô thì phải làm sao? Bà ta không thể ở lại đây được nữa, nếu không sẽ bị bọn xã hội đen bắt mất. Nghĩ đến liền đi vòng qua cửa sau của quán Bar, Tố Giai thập thò muốn rời đi.
"Á!"
Một sức lực mạnh bạo túm lấy tóc bà ta, người đàn ông mặt mày toàn những vết sẹo lồi lõm, trên người là bộ đồ đen nhẻm kinh dị, quát thẳng vào mặt Tố Giai:
"Bà già, bà giỡn mặt với tôi hả?"
Tố Giai sợ hãi muốn khóc thét, tay huơ huơ trước mặt tên đàn ông mặt sẹo, sợ hãi, run lẩy bẩy nói:
"Không phải… không phải đâu! Con… con nhỏ đó, nó… nó vừa ở đây đột nhiên đi mất, tôi đang tìm kiếm nó, xin các người cho tôi một chút thời gian thôi, tôi sẽ tìm nó về cho các người, làm ơn đấy!"
Người đàn ông mặt sẹo càng gia tăng sức lực nắm đầu khiến bà ta la oan oán. Đôi mắt hắn trừng lấy Tố Giai như sắp lòi ra, lớn giọng:
"Bà già, bà nói dối tôi đúng không? Thật ra chẳng có con nhỏ nào cả, là bà bịa chuyện định chạy đi chứ gì?"
"Aaa… không có!"
"Thiếu tiền hơn hai tháng rồi vẫn chưa trả, hôm nay còn nói dối định bỏ chạy, được lắm. Tụi bây đâu, cho bà già này một trận nhớ đời cho tao!"
"Dạ đại ca!"
Hai tên đứng phía sau tên mặt sẹo bước về phía trước, thẳng thừng lôi Tố Giai đi. Bà ta liên tục vùng vẫy, la hét cầu xin:
"Đừng mà… đừng mà, làm ơn tha cho tôi đi!"
Tiếng hét bà ta từ từ nhỏ dần, sau đó biến mất. Bị túm vào một nhà kho nhận lấy một trận đòn nặng nề.
…
Người đàn ông thả Diệp Noãn đang không ngừng vùng vẫy trên vai xuống, ánh mắt lại chằm chằm vào cô, không giây nào dời đi.
Thiếu nữ trước mắt hắn ăn mặc khá giản dị, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú không chút son phấn, chẳng hề giống những cô gái trong quán Bar ở đây, lúc nào trên người cũng thiếu vải, nhảy múa uốn éo.
Hắn thường lui tới đây rất nhiều lần, vô số phụ nữ thác loạn ở trong quán Bar quyến rũ hắn nhưng đa số đều bị cái nhìn sắc lạnh của hắn hù cho sợ xanh mặt rồi chạy mất. Hắn thoạt nghĩ, người như cô sao lại đến nơi này?
Đèn thang máy hiu hắt ánh sáng mờ mờ, chỉ chiếu được một bên mặt được điêu khắc tỉ mỉ của người đàn ông, bên còn lại bị khuất bóng tối, rất hợp với sắc thái lạnh lẽo của hắn. Gương mặt tuấn tú từ đầu đến cuối vẫn lạnh tanh nhìn vào Diệp Noãn. Một người lạnh lùng như hắn không biết sao lại bị thu hút bởi ánh mắt đơn thuần của một cô gái. Có phải hắn đã quen sống với cái tối tăm u uất nhất của cuộc đời, cho nên khi nhìn thấy được sự trong sáng trong đôi mắt đẹp đẽ của Diệp Noãn liền bị thu hút không?
Chợt Diệp Noãn đứng không vững ngã người vào lòng hắn. Cô cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng ran, hệt như có một ngọn lửa đang thiêu cháy lục phủ ngũ tạng mình, nóng đến độ cơ thể thoáng chốc vã ra mồ hôi ướt trán.
Mắt cô nhìn thấy một màu đen kịch của chiếc áo sơ mi mà người đàn ông đang mặc, những chiếc cúc áo màu đen kia làm cô chướng mắt, vươn tay gỡ nó ra. Người đàn ông bị hành động của cô làm cho khựng lại, không ngờ Diệp Noãn lại thò tay vào ngực hắn, mò mẫm sờ soạng. Bàn tay của cô nóng bỏng sờ lên khuôn ngực rắn chắc của hắn. Hắn chụp tay cô lại, khuôn mày rậm cau chặt, nâng gương mặt nhỏ của Diệp Noãn lên nhìn.
Da mặt cô đỏ rang, nóng đến bàn tay hắn có cảm giác rằng đang chạm vào lửa, liền nhận ra sự bất thường trong cô.