Ánh mắt của Tư Cảnh Vực quét qua bàn tay của Từ Viễn đang nắm lấy tay Diệp Noãn, đáy mắt càng bùng lên phẫn nộ. Diệp Noãn nhanh chóng hất tay hắn ra, tức tối.
Hai cô thư ký vừa xuống phòng ban đưa tài liệu thấy một màn này, chứng kiến Tư tổng sát khí lạnh như băng mà không khỏi hoảng sợ, nhanh chân bước về phòng.
Thấy người đàn ông diện mạo vô cùng đẹp trai trước mặt, mắt Sở Thanh Thanh sáng rực lên:
"Tư tổng, anh… anh chịu gặp mặt em rồi!"
Tư Cảnh Vực chẳng buồn đếm xỉa đến cô ta. Lạnh lùng quét mắt đến Từ Thiên khiến hắn bỗng giật thót tim, sợ hãi lùi về sau hai bước.
"Nếu anh đến quấy rối thư kí của tôi thì nhanh chân cút khỏi đây. Còn cô, thư ký Diệp, cô còn chê công việc cô chưa nhiều mà đứng đây tán gẫu cùng bọn họ sao? Thái độ của cô ngày hôm nay khiến tôi cảm thấy cô không chuyên nghiệp. Chắc tôi cần cân nhắc lại vị trí thư kí trưởng của cô rồi!"
Diệp Noãn sửng sốt nhìn hắn. Chưa bao giờ cô thấy Tư Cảnh Vực đáng sợ như lúc này. Nóng giận cái gì? Mắng cô cái gì? Chẳng phải là cô ra đây để giải quyết rắc rối cho hắn sao? Thực chất cô thấy Tư Cảnh Vực và Từ Viễn là cùng một loại người, trêu hoa ghẹo nguyệt như nhau.
"Tư tổng, tôi chỉ…"
"Còn dám cãi?"
Tư Cảnh Vực lạnh giọng cắt ngang lời Diệp Noãn. Sở Thanh Thanh nhìn cô bị mắng mà hả hê vô cùng. Cô ta dịu giọng nói với hắn:
"Tư tổng, chúng tôi đến đây chỉ để bàn bạc chuyện làm ăn với anh, nào ngờ vừa đến cửa đã bị thư ký của anh chặn lại, tình chàng ý thiếp với Từ Viễn."
"Cô có tin tôi móc họng cô không?"
Diệp Noãn đã tức đến không còn chú ý đến lời nói. Hôm nay là ngày gì mà xui xẻo vậy chứ? Gặp bọn tra nam tiện nữ xấu xa này diễn trò trước mắt, mà tên Tư Cảnh Vực này còn không tin tưởng cô.
"Diệp Noãn, đi pha cà phê đi!"
Cô hậm hực bỏ đi. Khi cô mang hai tách cà phê lên phòng thì thấy Sở Thanh Thanh mặt mày hớn hở không ngừng nói mấy lời với Tư Cảnh Vực, hắn đều không để câu nào lọt vào tai, thế mà cô ta không chút xấu hổ, thao thao bất tuyệt.
Thấy cô đi vào trong, cô ta mới im miệng trừng lấy cô. Diệp Noãn đặt hai ly cà phê lên bàn, không ngờ đến Sở Thanh Thanh cố tình gạt một cái, tách cà phê theo đó đổ lên tay Diệp Noãn rồi ngã lăn xuống sàn "bốp" một cái, cô đau đớn hét một tiếng.
Sở Thanh Thanh hả hê cười thầm trong lòng, giả vờ hoảng hốt:
"Ấy thư kí Diệp, sao cô không cẩn thận gì hết vậy, chỉ bưng một ly cà phê thôi mà đã là nó đỗ rồi. Sao có thể làm được chức thư ký trưởng hay vậy?"
Từ Viễn rõ ràng nhìn thấy Sở Thanh Thanh gạt ly cà phê vào tay Diệp Noãn nhưng chẳng dám nói lời nào. Vào khoảnh khắc cô bị cà phê vấy vào tay, Tư Cảnh Vực không để ý đến gì, liền kéo tay cô lên xem, thấy một mảnh da đỏ hỏn lên. Hắn không nói không rằng mang cô vào phòng nghỉ nằm phía trong phòng làm việc của hắn, đưa tay cô vào bồn rửa xả nước lạnh.
Tay Diệp Noãn bị hắn nắm chặt. Người cô và hắn rất gần nhau, Diệp Noãn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp phả lên đầu mình, sau đó là giọng nói trầm trầm chui vào tai cô:
"Có đau không?"
Diệp Noãn vốn mạnh mẽ, cô đã từng làm qua vô số công việc chân tay, bị thương cũng không ích. Nhưng chẳng biết vì sao hiện tại trong lòng cô rất hỗn độn, uất ức dâng trào, vốn muốn nói "không sao", lại chuyển thành một tiếng "đau" mang theo sự nũng nịu uất ức.
Trong dòng xả của nước lạnh, Tư Cảnh Vực dịu dàng ma sát lên phần da cánh tay bị bỏng đỏ của cô. Lúc nãy hắn còn mắng cô thậm tệ, hù dọa đuổi việc cô mà hiện tại đã dịu dàng thế này?
Xả nước lạnh một chút. Tư Cảnh Vực kéo tủ, lấy một hợp y tế, lấy một tuýt mỡ trăn thoa lên da tay cho cô. Diệp Noãn cảm thấy rát, rên lên một tiếng. Tư Cảnh Thần bảo cô chịu đau một chút, một lúc sao mỡ trăn ngấm vào da sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Quả nhiên là thế, Tư Cảnh Vực còn chưa bôi xong Diệp Noãn đã cảm thấy thoải mái hơn, lần đầu tiên cô cảm ơn hắn một cách rất tình nguyện.
Khi bọn họ thoa thuốc xong thì ra ngoài. Từ Viễn và Sở Thanh Thanh rất khó chịu nhìn cô và hắn, trong lòng ai cũng có ý đồ riêng.