CHƯƠNG 626
Nếu Khúc Chấn Sơ thật sự không giết người, vậy khả năng duy nhất chính là có người hãm hại.
Thời gian cảnh sát đến quá trùng hợp, làm người ta không thể không nghi ngờ.
An Diệc Diệp quay đầu hỏi: “Còn có ai biết được tin tức các anh tìm được Tiêu Nhĩ Giai?”
Chiết Lam suy nghĩ.
“Người biết tin đều là cấp dưới của cậu chủ, sẽ không để lộ ra ngoài.”
“Chắc chắn còn có người biết.”
An Diệc Diệp quay đầu, lần lượt nhìn lướt qua những người đi theo Khúc Chấn Sơ đến nơi này.
Nhưng bây giờ lại không phát hiện được bất cứ manh mối nào.
“Chiết Lam, anh về công ty trước đi. Nếu tin tức này truyền đến trong tay nhà họ Khúc, bọn họ chắc chắn sẽ tận dụng cơ hội làm khó dễ. Tôi quay về lâu đài cổ một chuyến.”
Chiết Lam gật đầu, không tự chủ mà nghe theo lệnh An Diệc Diệp, lên xe nhanh chóng rời đi.
An Diệc Diệp xoay người leo lên xe của nhà họ Nguyễn, hít thở sâu.
Những lời nghe được ở lâu đài cổ lúc trước lại vang vọng bên tai lần nữa.
Cho dù là xét về mặt động cơ giết người hay thời gian thì Khúc Chấn Sơ đều là người tình nghi duy nhất.
Anh thật sự giết Tiêu Nhĩ Giai?
An Diệc Diệp lên xe, chuẩn bị đi về.
Cô tin tưởng Khúc Chấn Sơ, nhưng nghĩ đến bệnh tình hiện tại của anh, lại bắt đầu lo lắng.
Tài xế quay đầ nhìn cô: “Cô chủ, về nhà sao?”
An Diệc Diệp vừa định gật đầu, lại vội vàng xua tay.
“Tôi lại vào đó lần nữa.”
Nói xong, cô vội vàng xuống xe, xoay người đi đến bãi đậu xe.
Chờ đến khi cảnh sát thông báo cho đồn cảnh sát, nơi này sẽ bị cảnh sát và pháp y khống chế, đến lúc đó An Diệc Diệp muốn vào điều tra cũng không được.
Cô cẩn thận đi đến bên cạnh Tiêu Nhĩ Giai, cúi người quan sát.
Mặt Tiêu Nhĩ Giai trắng bệch không còn màu máu, hai mắt nhắm chặt, nằm ngửa trên mặt đất.
Một con dao cắm trên ngực, cắm sâu lút cắn, cơ thể cứng ngắc.
Người mà tối hôm qua còn đốt rụi viện bảo tàng, giờ phút này lại không có chút sinh khí nằm ở nơi này, đã chết.