CHƯƠNG 617
Lúc này An Diệc Diệp mới đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng đứng lên.
Vừa ra ngoài, quả nhiên thấy bà Nguyễn vẫn còn đang chờ.
Thấy được ánh mắt lo lắng của cô, An Diệc Diệp miễn cưỡng lộ ra nụ cười mỉm.
“Không phải bà Nguyễn lại muốn đuổi con đi chứ?”
Nếu như lần này cô lại bị đưa lên máy bay thì sao?
Khúc Chấn Sơ sẽ không tới cứu cô nữa à?
Bà Nguyễn lắc đầu, đưa khăn mặt che lên đầu cô.
“Không đâu, sau này con ở lại đây đi.”
Nói xong, bà kéo An Diệc Diệp tới bên giường, cẩn thận lau tóc cho cô.
“Có phải Khúc Chấn Sơ bắt nạt con không?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
Bà Nguyễn nhẹ nhàng đặt tay trên vai cô, nắm cả vai cô, vỗ nhẹ từng cái một.
“Đừng lo, lúc nào mẹ cũng có thể ở bên con. Có bất kỳ vấn đề gì, nhà họ Nguyễn đều là hậu thuẫn cho con.”
An Diệc Diệp nghe được câu này, trong lòng càng thêm chua xót, nước mắt khó khăn lắm mới nhịn được lại mạnh mẽ rơi xuống.
Cô nắm chặt tay bà Nguyễn, không nhịn được nữa mà khóc, nhưng không có nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan tới Khúc Chấn Sơ.
Bà Nguyễn vỗ nhẹ vào lưng An Diệc Diệp, an ủi cô.
Qua hồi lâu, An Diệc Diệp khóc mệt rồi, cuối cùng mới dần thiếp đi.
Bà Nguyễn giúp cô đắp chăn, rồi rón rén ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, Thẩm Trình cũng đang đứng chờ.
“Liên lạc được với Khúc Chấn Sơ rồi à?”
Thẩm Trình lắc đầu.
“Người trong lâu đài cổ nói, Khúc Chấn Sơ có việc, không tiện nghe.”
“Không tiện hay là không dám.”
Sắc mặt bà Nguyễn nhanh chóng trầm xuống: “Xảy ra loại chuyện này rồi, cậu ta còn dám không nhận điện thoại à? Tiếp tục gọi cho tôi, cho đến khi cậu ta nghe mới thôi!”
Bà Nguyễn lên cơn giận dữ.
Biết trước thì bà không nên nghe theo biện pháp của ahn, để An Diệc Diệp ở lại trong lâu đài cổ. Bọn họ đều nhìn lầm Khúc Chấn Sơ rồi.