CHƯƠNG 615
Quản gia cúi đầu nhìn An Diệc Diệp.
“Cô An vẫn nên về đi.”
An Diệc Diệp lại không nhúc nhích.
“Khúc Chấn Sơ đâu? Tôi muốn gặp anh ấy, muốn anh ấy tự nói với tôi.”
“Trước đó cậu chủ đã nói rõ, cô tiếp tục ở lại đây chỉ làm cho cậu chủ thấy khó xử.”
An Diệc Diệp nghiến chặt răng.
“Anh ấy chờ được cái người đã chờ hai mươi năm rồi?”
Quản gia nhìn An Diệc Diệp trước mặt, thật muốn nói cho cô, thật ra cái người mà Khúc Chấn Sơ chờ chính là cô. Nhưng vì cậu chủ đã dặn nên đành phải nén những lời này lại.
“Đúng vậy.” Ông ta khẽ gật đầu.
Cả người An Diệc Diệp run lên, trong gió lạnh càng thêm đìu hiu.
“Tôi biết rồi…”
Cô cười thê lương một tiếng, lau vệt nước trên mặt.
“Cô An, chờ đã.”
Quản gia đột nhiên gọi cô lại, đưa cho cô dù trong tay: “Cô cầm cái dù này đi.”
An Diệc Diệp nhận lấy, ngẩng đầu nhìn chung quanh lâu đài cổ một lượt, cho dù là cái cửa sổ nào cũng không thấy Khúc Chấn Sơ.
Trong lòng cô hoàn toàn lạnh lẽo, từ từ quay người, rời khỏi lâu đài cổ.
Mưa thật to.
Đặt mây đen nặng trĩu trên bầu trời, dường như rơi vào trong tim mỗi người.
An Diệc Diệp đứng ở cổng nhà họ Nguyễn.
Thẩm Trình đang chuẩn bị đi ra, vừa nhìn thấy cô thì sửng sốt, rồi mới vội vàng đi tới.
Thấy mặc dù cô cầm ô, nhưng trên người vẫn ướt sũng, hơn nữa còn một thân một mình.
“Cô chủ, sao thế này?”
Lúc này không phải An Diệc Diệp đang được bảo vệ bên trong lâu đài của Khúc Chấn Sơ sao? Thế nào lại xuất hiện ở đây?
An Diệc Diệp lắc đầu, nước mưa rơi từ trên người xuống.
Thẩm Trình không tiếp tục hỏi nữa, vội kéo cô đi vào bên trong, rồi dặn dò những người khác chuẩn bị nước nóng và khăn mặt.
Bà Nguyễn nghe thấy tin thì vội đi từ phòng sách ra.