CHƯƠNG 528
An Diệc Diệp cắn môi nói: “Hôm nay lúc tôi đi học cùng ông Bành, ông ấy đã nói cho tôi biết hết.” Nói xong cô ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt của Khúc Chấn Sơ không được tốt cho lắm, tim cô hơi run lên, còn chưa kịp nói gì, Khúc Chấn Sơ đã nói: “Cho nên cô định rời khỏi tôi sao?”
An Diệc Diệp mở to mắt nhìn: “Vì sao phải rời khỏi anh?”
Khúc Chấn Sơ nói nhỏ: “Lúc trước tôi không nói cho cô biết chính là vì không muốn cô nhìn thấy, biết được những chuyện này. Tôi đã nói với cô rất nhiều lần, tôi không phải người tốt, thậm chí tôi cũng không thể gọi là người xấu.”
An Diệc Diệp nhìn anh, cô rõ ràng có thể thông qua ánh mắt thâm thúy tối tăm của Khúc Chấn Sơ mà nhìn thấy rõ vẻ đau đớn trong đó, cô vươn tay lướt qua bàn ăn, duỗi đến trước mặt Khúc Chấn Sơ, nắm chặt tay anh nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ như thế.”
Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt chợt sáng: “Vậy sao?”
An Diệc Diệp gật đầu nói: “Xin lỗi, bắt anh phải một thân một mình mang tội danh trên lưng lâu như thế, rất xin lỗi, tôi luôn hiểu lầm anh.”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô, trong mắt không có vui cười, ngược lại trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều: “Cô đang thương hại tôi sao?”
An Diệc Diệp lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ nghĩ như thế.”
Khúc Chấn Sơ căng thẳng ngẩng đầu nhìn cô, đón nhận được ánh mắt của An Diệc Diệp đang nhìn anh chăm chú.
“Khúc Chấn Sơ tôi…” Thật ra cô vừa định nói câu nói tiếp theo ra, sau đó lại nghe được tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến.
“Tại sao chúng tôi không thể vào? Không phải tôi đã đặt chỗ trước rồi sao?”
An Diệc Diệp nghe được giọng nói này, cảm thấy có hơi quen tai, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lập tức nhìn thấy hai người hùng hổ từ bên ngoài đi vào, đến cả nhân viên phục vụ cũng không thể cản được bước chân của bọn họ.
An Diệc Diệp hơi nhướng mày, không ngờ Dư Nhã Thiểm và Vũ Thực lại đi đến trước mặt cô.
Dư Nhã Thiểm và Vũ Thực từ bên ngoài đi vào, không ngờ sẽ nhìn thấy người đang ngồi bên trong lại là Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp. Bọn họ hơi sửng sốt một chút, sau đó Dư Nhã Thiểm lập tức cười rộ lên đầy châm chọc: “Tôi còn tưởng là ai, có thể bao hết cả nơi này, thì ra là cô con gái nuôi mà bà Nguyễn vừa mới nhận, đúng là giàu sang xa xỉ mà.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!