CHƯƠNG 525
“Đối với họ, sống còn đau khổ hơn cả chết.”
An Diệc Diệp sợ hãi trước vẻ mặt của anh: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Đối mặt với lời thắc mắc của An Diệc Diệp, Khúc Chấn Sơ không nói cho cô biết, mà chỉ vươn tay ôm eo cô.
“Cô không cần phải biết mấy chuyện này cũng được.”
Cứ để một mình anh gánh vác quá khứ đen tối này, vì anh sợ nếu để An Diệc Diệp biết chuyện anh từng làm trước đó.
Thì cô sẽ rời xa anh…
Vậy thì anh phải làm sao đây?
An Diệc Diệp nghi ngờ nhìn anh.
Sau khi rời khỏi lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ, ngày hôm sau cô đã bị ông Bành gọi đến lớp.
Bình thường cô cực kỳ tập trung, nhưng hôm nay cô lại lơ đãng cả tiết học, ngay cả ông Bành cũng không nhìn nổi nữa.
Nên ông lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc con làm sao thế?”
An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn ông, nếu ông Trương biết, có lẽ ông Bành cũng sẽ biết một tý.
Cô nhìn ông Bành, rồi tò mò hỏi: “Thầy, thầy có biết năm đó Khúc Chấn Sơ đã làm những gì với ông bà nội của anh ấy không?”
Ông Bành vừa nghe xong thì sắc mặt liền thay đổi: “Con nghe được từ đâu?”
An Diệc Diệp ngờ vực nhìn ông, khó hiểu nói: “Hôm qua con mới tới lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ, thì gặp Khúc Kiều, hình như ông ta đang cầu xin Khúc Chấn Sơ thả ông bà nội của anh ấy ra ngoài.”
Ông Bành khẽ thở dài, từ tốn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Trước đây chúng ta từng khuyên con, đừng nên ở bên Khúc Chấn Sơ, con còn nhớ chứ?”
An Diệc Diệp gật đầu, rồi ông Bành thong thả nói: “Là bởi vì chuyện này.”
Khúc Chấn Sơ từng nói, sau khi Khúc Diên Nghị chào đời, anh và mẹ đã bị nhốt trong tầng hầm nhà mình 7, 8 năm; cuối cùng mới được thả ra ngoài.
Nhưng vừa ra ngoài chưa được một năm, mẹ anh đã bị người khác ám sát.
Vào ngày sinh nhật của Khúc Chấn Sơ, anh đã trơ mắt nhìn mẹ mình chết đi.
Mà người sát hại mẹ anh lại là ông bà cụ nhà Khúc Chấn Sơ.