CHƯƠNG 519
Anh chỉ hù dọa cô một tý, lại thấy cô cuộn tròn người lại, cuối cùng người khổ sở vẫn là chính anh.
“Cô thật sự muốn phục hồi à?”
An Diệc Diệp kiên định gật đầu.
Khúc Chấn Sơ hết cách rồi, đành phải thỏa hiệp: “Nếu đã như thế, sau này tối nào tôi cũng tới ở bên cô.”
“Nhưng anh không sợ bị người khác phát hiện ư?”
Khúc Chấn Sơ hờ hững nói: “Cô cứ yên tâm, tôi đã tới đây nhiều lần như vậy, nhưng chưa từng bị phát hiện.”
An Diệc Diệp nghe thấy câu này thì nhất thời tò mò cau mày lại.
“Anh đã tới đây rất nhiều lần ư? Sao trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy vậy?”
Khúc Chấn Sơ sửng sốt, rồi nhận ra mình bất cẩn nói lỡ miệng, nên sờ mũi.
“Có ư? Tôi đã nói thế à? Cô mau làm việc đi, không còn thời gian nữa đâu.”
Anh giơ tay lên xem giờ: “Còn nửa tiếng nữa là cô buộc phải đi ngủ. Kể từ hôm nay, tối nào tôi cũng sẽ tới đây giám sát cô, không thể để cô làm việc quá 12 giờ.”
An Diệc Diệp nhìn anh cò kè mặc cả.
“Hai giờ được không?”
“12 giờ.”
“Một giờ nhé?”
Khúc Chấn Sơ tiến tới, cắn vào môi An Diệc Diệp.
“12 giờ 30, cô không được mặc cả nữa.”
An Diệc Diệp vội gật đầu, rồi xoay người tiếp tục bận rộn.
Khúc Chấn Sơ ngồi sau lưng cô, nhìn bóng lưng của cô, anh liền nở nụ cười bất đắc dĩ.
Cô gái ngốc này, rốt cuộc cô có biết, thật ra lâu đài cổ mà cô đang cứu vãn là của cô không?
Nghĩ đến đây, Khúc Chấn Sơ không khỏi bật cười, ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng, luôn nhìn về phía An Diệc Diệp.
Nhưng anh không muốn nói chuyện này cho cô biết trước, mà đợi đến cuối cùng mới nói ra để tạo bất ngờ.
Đến lúc đó, ngay cả mọi thứ bị phủ bụi từ 12 năm trước cũng hiện ngay trước mắt.