CHƯƠNG 517
An Diệc Diệp thấy hành động này của anh, thì sợ đến mức vội vươn tay cầm đồ trên bàn lên ngăn cản anh.
Thấy cô dè dặt như vậy, Khúc Chấn Sơ bỗng nhíu mày.
“Cô đang làm gì thế? Cho tôi xem với!”
Nhưng An Diệc Diệp không chịu buông tay.
“Không có gì…”
Khúc Chấn Sơ nhướng mày rồi nói tiếp: “Mấy ngày nay cô đi gặp Will à?”
An Diệc Diệp nghe xong thì ánh mắt bỗng lóe lên, một lúc sau cô mới gật đầu.
“Ừm, quả thật hai ngày nay tôi đã đi gặp Will.”
Khúc Chấn Sơ thở dài, vừa đoán đã biết xảy ra chuyện gì rồi.
“Cô lại đi cầu xin anh ta rút đơn kiện?”
An Diệc Diệp gật đầu.
Khúc Chấn Sơ vươn tay ôm cô vào lòng ngay, rồi xoay người ngồi xuống ghế.
Dù là như vậy, An Diệc Diệp vẫn không buông bàn tay đang che chiếc hộp, như sợ Khúc Chấn Sơ sẽ nhìn thấy.
Hình như Khúc Chấn Sơ cũng quên mất cô đang làm gì, mà chỉ ôm chặt cô.
“Tôi đã sớm nói rồi, đừng để ý đến người đó, anh ta không thể nào lấy được lâu đài cổ của tôi.”
An Diệc Diệp nhíu mày.
“Chẳng phải anh chuẩn bị lâu như vậy, là để tặng tòa lâu đài cổ đó cho người khác ư? Nếu xảy ra chuyện thì phải làm thế nào?”
Không ngờ Khúc Chấn Sơ nghe xong lại khẽ cười.
“Cô quan tâm nó đến thế cơ à?”
An Diệc Diệp khẽ cúi đầu.
Sao cô có thể mặc kệ chứ?
Khúc Chấn Sơ vừa thấy điệu bộ này của cô, thì biết rõ là cô đang ghen, nên không khỏi bật cười.
“Tôi biết, cô không cần phải cầu xin anh ta đâu. Thật ra tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, hai ngày tới sẽ tặng lâu đài cổ cho người đó.”
An Diệc Diệp ngẩng đầu, trợn tròn mắt.