CHƯƠNG 363
Để cô nhìn anh.
“Em nói đi chứ!”
Tiếng nói
An Diệc Diệp run lên vì sợ hãi.
Cô khép mi lại, nước mắt tuôn trào.
“Xin lỗi…”
Chỉ hai tiếng thốt ra từ miệng cô mà Khúc Chấn Sơ thấy như mình đã bị đẩy xuống tận địa ngục tối tăm!
Anh nhìn người con gái trước mặt mình, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Người mà anh đã hết mực yêu thương.
Người mà anh luôn xem như báu vật.
Anh không thể ngăn mình thôi suy nghĩ, vào khoảng khắc lần đầu tiên anh mở rộng cửa lòng để đón nhận cô, để rồi đào hết những chuyện trong quá khứ dâng lên trước mặt cô.
Lúc ấy trong lòng cô nghĩ thế nào?
Hoặc khi anh cầu xin cô một cách hèn mọn mong cô đừng rời khỏi mình, lúc ấy cô đang suy nghĩ những gì?
Đang cười nhạo hay là khinh bỉ anh?
Anh siết bàn tay thít chặt cổ họng cô.
“Chỉ có em là không thể!”
“Khuôn mặt An Diệc Diệp trắng bệch, đến cả việc nhìn Khúc Chấn Sơ mà cô cũng không dám.
Cô nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Yết hầu cô bị bóp nghẹn, không khí trong phổi dần cạn kiệt.
An Diệc Diệp cau mày, cô cảm nhận được cơn bỏng rát bên trong phổi bị gây ra do thiếu oxi.
Anh sẽ giết cô…
Nếu cái chết của cô có thể xoa dịu đi nỗi đau khổ của Khúc Chấn Sơ…