CHƯƠNG 337
“Đương nhiên là không.”
Tiêu Nhĩ Giai đi đến bên cạnh Khúc Chấn Sơ nói: “Em đến đây chỉ để thăm Chấn Sơ mà thôi. Hơn nữa em còn có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, chờ sau này có cơ hội chúng ta lại nói rõ ràng hơn.”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, nhìn cô.
Tiêu Nhĩ Giai đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
An Diệc Diệp đi sát theo sau.
Hai người ra đến cửa, Tiêu Nhĩ Giai mới nói khẽ.
“Lần tiếp theo, tôi sẽ nói thẳng sự thật cho anh ấy biết.”
Nói xong, cô vô cùng đắc ý nở nụ cười, xoay người đi mất.
An Diệc Diệp đứng ngoài cửa nhìn cô rời đi, một lúc lâu sau mới quay đầu lại.
Thấy cô cứ ngẩn ngơ, Khúc Chấn Sơ nói: “Sau này sẽ không cho cô ta vào nữa.”
“Hả?”
An Diệc Diệp ngẩng đầu, hơi nghiêng đầu nói: “Không cần, nếu cô ta muốn đến thì sẽ có rất nhiều cách.”
Khúc Chấn Sơ cẩn thận quan sát cô một lúc, nói: “Cô từng có xích mích gì với cô ta sao?”
An Diệc Diệp tránh tầm mắt anh, lập tức có hơi chột dạ.
“Không có gì.”
Khúc Chấn Sơ vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, giống như muốn xuyên qua gương mặt , nhìn thấy suy nghĩ trong lòng cô.
Hai hôm sau, Khúc Chấn Sơ xuất viện, quay về lâu đài cô.
An Diệc Diệp xin phép ông Bành được nghĩ, cố ý ở lại chăm sóc Khúc Chấn Sơ.
Người nào đó ỷ vào vết thương của mình chưa lành hẵn, phát huy thành thạo cái gì gọi là mượn gió bẻ măng.
Ngày đầu tiên, nói mình giơ tay lưng sẽ đau, bắt An Diệc Diệp đút anh ăn.
Hôm sau, lại nói mình tắm rửa không tiện chà lưng, làm An Diệc Diệp giúp đỡ.
Ngày thứ ba, lại nói sợ nửa đêm vết thương trên lưng tái phát, cần có người ngủ cùng.
Quản gia lập tức vô cùng nhanh nhảu tự đề cử chính mình.
Khúc Chấn Sơ nghiêm túc bảo ông suy nghĩ lại cho kỹ, có đôi khi nói không đúng là sẽ về hưu trước tuổi.
Sau đó quản gia lập tức khảng khái mà đề cử An Diệc Diệp, thậm chí còn vô cùng nhiệt tình mà dọn đồ của Khúc Chấn Sơ vào.