CHƯƠNG 282
An Diệc Diệp nhấc chân đi về phía văn phòng của Khúc Chấn Sơ, gõ cửa.
“Mời vào.” Giọng cửa Khúc Chấn Sơ từ bên trong truyền ra.
An Diệc Diệp vừa định mở cửa, lại nghe anh khẽ quát.
“Tôi nể mặt cô là em họ của vợ tôi, đây là lần cuối cùng! Cút!”
An Diệc Diệp khựng lại một chút, đẩy cửa ra.
Trong văn phòng, Khúc Chấn Sơ lạnh lùng ngồi ở sau bàn làm việc.
Tiêu Nhĩ Giai đứng bên cạnh anh, liên tục dựa sát cơ thể vào người anh, trên bàn còn bày vài hộp thức ăn.
Khúc Chấn Sơ nhìn bằng vẻ mặt chán ghét, không nhúc nhích.
An Diệc Diệp vừa mở cửa ra, hai người đồng thời nhìn qua.
Vừa nhìn thấy cô, Khúc Chấn Sơ đột nhiên đẩy Tiêu Nhĩ Giai ra, đứng dậy đi đến.
Anh đi đến trước mặt An Diệc Diệp, kéo tay cô.
“Sao đến đây mà không nói cho tôi biết trước?”
Tiêu Nhĩ Giai bị anh đẩy, suýt chút nữa đã ngã xuống đất, nghiến chặt răng.
Mấy ngay nay, mỗi ngày cô đều cầm theo đồ đến tìm Khúc Chấn Sơ, nhưng anh lại mềm cứng đều không chịu, cứ như một tảng đá.
Không ngờ bây giờ An Diệc Diệp vừa đến đã lập tức thay đổi thành một người khác.
Cô cong môi cười khẩy, đi đến.
“Đúng đó, sao chị đến mà không nói cho em biết? Nếu vậy thì chúng ta đã có thể cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.”
Nói xong, cô lại bắt đầu oán giận.
“Mấy ngày nay ngày nào em cũng nấu cơm cho anh Chấn Sơ, nếu không phải chị nhờ em, có lẽ em đã không làm nổi nữa rồi.”
Nói xong, Khúc Chấn Sơ lập tức nhìn thoáng qua An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp nhíu mày, biết cô ta đang cố ý làm Khúc Chấn Sơ hiểu lầm.
“Tôi chưa từng nói những lời này.” Cô bình tĩnh nói.
Nụ cười trên mặt Tiêu Nhĩ Giai cứng đờ một chút.
“Vậy sao? Không lẽ em nghe lầm?”
Cô ta hỏi lại.
An Diệc Diệp không trả lời.
Khúc Chấn Sơ làm lơ Tiêu Nhĩ Giai, cúi đầu nói với An Diệc Diệp: “Em đến tìm tôi đi ăn cơm cùng sao?”
An Diệc Diệp gật đầu.
“Vậy đi thôi.”
Khúc Chấn Sơ kéo cô đi ra ngoài.