CHƯƠNG 247
“Anh…”
Khóe miệng Khúc Chấn Sơ nhếch lên thành một độ cong rất nhỏ.
“Còn nhìn cái đầu đó nữa, anh sẽ kêu bọn họ dỡ nó đi.”
An Diệc Diệp chỉ dám giận chứ không dám nói gì, chiếc đầu rồng uy phong như vậy, sao đến miệng anh lại trở thành “cái đầu kia” rồi?
“Đó là đầu rồng.”
Cô không kìm được mà nhỏ giọng lầm bầm một tiếng.
Tuy là giọng nói rất nhỏ, nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn nghe thấy.
“Em nói gì đó?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Còn dám cãi lại?”
Khúc Chấn Sơ quay người qua, kéo tay An Diệc Diệp.
“Anh cảm thấy anh phải dạy dỗ em thật tốt…”
Cơ thể anh dần dần tiến sát lại, đè An Diệc Diệp lên nền đá cuội phía sau.
Hai tay An Diệc Diệp siết chặt lại.
Cô trừng lớn mắt nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ ghé vào mặt cô, thấp giọng hỏi: “Em không nhắm mắt sao?”
“Tại sao?” An Diệc Diệp chớp chớp mắt.
Khúc Chấn Sơ cong môi cười, lại tiến sát thêm chút nữa, môi anh gần như sắp chạm vào mặt cô.
“Vì anh muốn hôn em rồi.”
Vừa dứt lời, Khúc Chấn Sơ liền hôn cô.
An Diệc Diệp bị đè vào đá cuội lạnh lẽo, cô nắm chặt hai tay lại.
Mắt cô mở càng lớn hơn, Khúc Chấn Sơ trước mặt đã nhắm mắt lại, đôi lông mi dài rũ xuống, ngũ quan bị che phủ bởi làn hơi mù mịt.
An Diệc Diệp ngơ ra một lúc rồi mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Sắc trời càng lúc càng tối đi.
Hơi nước nóng bốc lên mù mịt.
Lúc An Diệc Diệp đi lên thì cả người cô đã bị ngâm đến đỏ ửng, sắc mặt cũng ửng hồng lên.
Tắm rửa xong, cô nhìn chiếc giường trong phòng thì lại phát sầu.
Cả một chiếc viện lớn như vậy mà lại chỉ có một phòng ngủ.
Lúc Khúc Chấn Sơ bước ra từ phòng tắm, nhìn thấy cảnh tượng này.
An Diệc Diệp đứng trong góc phòng, vừa hay đứng đối diện với góc giường, không biết làm gì với nó, như đang đối diện với một tai họa gì đó.