CHƯƠNG 217
Chiết Lam cười chứ không nói lời nào, anh ta nhìn giấy phép xây dựng trên bàn.
“Xây viện bảo tàng chẳng phải rất tốt sao?”
Bên ngoài đang tranh cãi về các vấn đề của viện bảo tàng này, nhưng nó không ảnh hưởng đến An Diệc Diệp.
Sau khi trở về từ hồ, chiếc chặn giấy được chạm khắc bằng đá Điền Hoàng đời Thanh lại trở về với cô.
Khúc Chấn Sơ tối hôm đó đã nói.
Chặn giấy này sẽ là món đồ được sưu tập đầu tiên trong bảo tàng, và sẽ được đích thân An Diệc Diệp đưa vào khi nó hoàn thành.
Anh nói sẽ sưu tập tất cả những món đồ cổ quý giá trên thế giới và cất vào đó.
Đó là viện bảo tàng chỉ thuộc về một mình An Diệc Diệp.
“Nhưng nó là của An Diệc Diệp hay của Tiêu Nhĩ Giai?”
Cô vuốt ve hình điêu khắc trên cái chặn giấy trên bàn.
Món quà quá lớn, cô biết mình nên từ chối nhưng vì sự ích kỷ của mình mà cô đã giữ lại.
Cô không ngờ mình lại là một người ích kỷ như vậy.
Đang nghĩ ngợi thì có tiếng nói chuyện vang lên trong biệt thự cổ.
An Diệc Diệp thu dọn đồ đạc, xoay người đi xuống dưới.
Nhưng chưa kịp xuống đến nơi, cô đã gặp quản gia.
“Phía dưới có chuyện gì vậy?”
Quản gia nhìn cô, chau mày nói: “Cô Dư đến đây.”
“Cô ta tới làm gì?”
“Nói muốn tìm cậu Khúc, tôi đã sai người đến công ty thông báo cho cậu ấy, không biết khi nào thì về đến nơi.”
Quản gia lo lắng hỏi An Diệc Diệp: “Thưa cô, nếu cô không muốn gặp cô ta thì cứ lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Nhưng An Diệc Diệp lại lắc đầu.
Trong lòng cô vẫn còn những nghi vấn.
Nếu người mà Khúc Chấn Sơ đã chờ đợi suốt mười hai năm không phải là Dư Nhã Thiểm, thì tại sao cô ta lại biết?
Cô vẫn chưa làm sáng tỏ được vấn đề này.
“Tôi xuống dưới xem thế nào.”
Quản gia nhìn cô đi xuống lầu, lo lắng cô sẽ bị bắt nạt, liền ra hiệu cho mấy tên vệ sĩ.