CHƯƠNG 152
“Hay lắm, chả trách có nhiều người thích anh như vậy.”
Mai Ấn Cầm hơi sáp tới trước mặt An Diệc Diệp.
“Vậy còn em? Em có thích anh không?”
An Diệc Diệp trợn to hai mắt, dáng vẻ nghiêm túc của Mai Ấn Cầm khiến cô hồi lâu cũng không nói lên lời.
“Ý anh là em có thích biểu diễn của anh không?”
Anh ta cười giải thích, sau đó khẽ cụp mắt xuống, lộ ra vẻ mất mát sâu sắc.
An Diệc Diệp suy nghĩ một hồi rồi vô cùng nghiêm túc nói: “Tuy em không hiểu biểu diễn cho lắm, nhưng có một câu nói rất đúng, anh sinh ra là để đứng trên sân khấu.”
Mai Ấn Cầm mỉm cười quay đầu nhìn cô.
“Lúc nhỏ em đã nói câu này rồi.”
Anh ta duỗi tay ra kéo An Diệc Diệp qua.
“Anh dẫn em đi vào hậu trường xem thử.”
Hai người vừa đi, mấy người ở lại khoanh tay trước ngực, ngơ ngác nhìn theo.
“Thì ra cô ấy biết Mai Ấn Cầm…”
“Nghe thấy chưa? Lúc nãy Mai Ấn Cầm gọi cô ấy là công chúa đấy, còn kéo tay cô ấy nữa chứ!”
“Nếu là tôi, chắc tôi sẽ hạnh phúc chết mất! Cả đời sẽ không rửa tay!”
Dư Nhã Thiểm và mấy người bước tới bên ngoài phòng biểu diễn.
“Cậu có chắc bọn họ đang ở bên trong không?” Cô ta nhìn phía trong sân khấu hỏi.
“Chắc chắn!” Một người sáp tới, hóng hớt nói: “Bạn của tớ và cô ấy cùng được chọn vào hậu trường, nghe nói mấy ngày nay cô ấy và Mai Ấn Cầm vẫn luôn liếc mắt đưa tình một cách trắng trợn.”
“Lần trước tôi tới cũng nhìn thấy, một người đã có chồng còn lăng nhăng bên ngoài đúng là không biết xấu hổ.”
Dư Nhã Thiểm đứng ngay cửa.
“Chúng ta vào xem thử.”