CHƯƠNG 135
An Diệc Diệp đi ra khỏi đó khoảng trăm mét mới cảm thấy thật sự sợ hãi.
Nếu hôm nay quản gia không đưa cô cây kích điện này, cô sẽ ra sao, cô hoàn toàn không dám nghĩ đến.
Quản gia đã quá sốt ruột, vào trường học tìm cô.
Vừa nhìn thấy cô, ông sợ hãi vội chạy tới.
“Cô Tiêu, cô sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Sắc mặt An Diệc Diệp có chút trắng bệch, tuy không thể nhìn ra là đã xảy ra chuyện gì, nhưng ánh mắt lại có chút khác thường.
Lúc này cô mới khẽ thở phào một hơi, nở một nụ cười nhạt.
“Tôi không sao, quản gia, chúng ta về thôi.”
Lên xe, An Diệc Diệp nhìn bàn tay phải vẫn đang run rẩy của mình, cô bèn dùng tay trái nắm chặt tay phải lại.
“Quản gia, cảm ơn món quà của ông hôm nay.”
Quản gia nhìn cô qua kính chiếu hậu với vẻ nghi hoặc.
“Cô nên học cách bảo vệ bản thân.”
An Diệc Diệp quay đầu nhìn ra cửa sổ.
“Ừm, tôi biết rồi.”
Phía bên kia, không dễ gì Dư Nhã Thiểm mới hồi phục lại, cô ta được mấy người kia dìu dậy.
Hai chân cô ta vô lực, không thể đứng vững, ngũ quan vặn vẹo, vô cùng dữ tợn.
“Tôi phải giết cô ta! Giết cô ta! Tôi nhất định phải khiến cô ta trả giá!”
Đêm khuya.
Trong phòng khách yên tĩnh, An Diệc Diệp không thể nghỉ ngơi được mà vẫn đang ngồi trên sofa chờ đợi.
Quản gia đứng bên cạnh, không biết tại sao hôm nay An Diệc Diệp trở về, trạng thái vẫn luôn không được ổn.
Bên ngoài cửa có đèn xe chiếu vào.
Khúc Chấn Sơ xuống xe, sắc mặt lạnh băng đi vào trong.
Mấy ngày này anh vẫn luôn tránh An Diệc Diệp.
Đối phương không muốn nhìn thấy anh, mà anh cũng không thể thấy rõ được trái tim của mình.
Người phụ nữ đang ở trong nhà lúc này rõ ràng đã từng sử dụng những thủ đoạn ghê tởm để ép anh kết hôn.
Anh biết rõ, những gì người phụ nữ này thể hiện ra ngoài hoàn toàn không phải bộ mặt thật sự của cô.
Nhưng mà, tại sao anh vẫn không thể kiềm lòng được mà quan tâm cô?