Editor: Yang Hy
43.
Rời khỏi công viên giải trí, cả hai đều đỏ bừng tai.
Giang Tịch khẽ nới lỏng tay, Chu Quý Niên như bừng tỉnh lại từ cơn mê, anh vội buông tay Giang Tịch ra, lập tức nghiêng đầu sang một bên, nhìn trời ngắm mây, làm bộ đang xem phong cảnh.
Giang Tịch rũ mắt nhìn xuống đất, cất bàn tay vừa bị nắm vào túi áo: “Khụ, chúng ta đi ăn trước đi.”
Lúc ăn cơm, hai người cũng nói ít hơn thường ngày.
Chu Quý Niên cắm đầu gắp thức ăn cho Giang Tịch.
Vốn dĩ Giang Tịch đã hết ngại rồi, nhưng thấy Chu Quý Niên còn để ý như vậy, cậu lại bắt đầu ngại theo.
Tình trạng này liên tục diễn ra cho đến khi cả hai ngồi tàu về lại thành phố cũng không có gì chuyển biến.
Giang Tịch nghĩ thầm, sao Chu Quý Niên lại mặt mỏng vậy nhỉ?
Chu Quý Niên nghĩ thầm, thì ra Giang Tịch là người dễ ngại như vậy.
Hai người đều có tâm sự, vừa lên xe liền nhắm mắt giả bộ ngủ, mãi đến khi xuống ga.
Ra khỏi nhà ga, gió lạnh thổi vù vù, thổi tan luôn cái não hường phấn của Chu Quý Niên, anh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
“Buổi chiều chúng ta đi đâu chơi vậy?”
Giang Tịch đứng tại chỗ suy nghĩ, sau đó quay đầu lại nhìn Chu Quý Niên: “Nhà tôi?”
44.
“Siêu thị Vĩnh Dạ.”
Chu Quý Niên đứng ở lối vào nhìn dòng chữ to tướng này.
Vừa rồi Giang Tịch nói sẽ đến nhà cậu chơi, Chu Quý Niên thừa nhận, anh hiểu sai rồi.
Nhưng câu nói tiếp theo của Giang Tịch đã kéo lý trí của anh về.
“Chúng ta đến siêu thị mua thức ăn trước, rồi buổi tối nấu lẩu ở nhà tôi nhé.”
Thì ra chỉ là đến nấu lẩu ăn thôi.
Nhưng mà đến nhà Giang Tịch đó! Cùng nhau đi siêu thị nữa! Cùng nhau nấu cơm luôn đó!
Nghĩ vậy, trái tim vừa mới bình tĩnh của Chu Quý Niên lại trở nên kích động.
Giang Tịch trông có vẻ là người thường xuyên đi siêu thị, mục tiêu của cậu rất rõ ràng, không hề có chút lưu luyến nào với những thứ ngoài kế hoạch, hơn nữa còn có thể tìm được sản phẩm mà mình muốn rất nhanh.
Chu Quý Niên lại khác, anh rất ít khi đi siêu thị, dì giúp việc sẽ chuẩn bị hết những thứ cần thiết trong nhà, mà anh cũng chưa bao giờ nấu ăn ở nhà hết, bởi vì không biết.
“Khoai tây chiên có nhiều vị vậy sao? Vịt chu hắc
[1]? Có vịt chu hắc luôn hả?”
[1] Vịt chu hắc (周黑鸭): một thương hiệu thực phẩm tương đối nổi tiếng của TQ, chuyên về các loại vịt được om đỏ.Giang Tịch vươn tay ra lấy mỗi vị một bịch ném vào xe đẩy.
“Giang Tịch, tôm viên này có ngon không? Cái mình ăn ở tiệm lẩu hình như không phải loại này nhỉ?”
“Cái này không ngon đâu, nếu anh muốn ăn tôm viên, mình mua tôm về làm.”
“Ồ… Nhưng mà tôi không biết làm.”
Giang Tịch thấy Chu Quý Niên chột dạ, nhịn không được muốn trêu anh, cậu mỉm cười rồi bỏ tôm viên vào xe đẩy: “Vậy à, tôi cũng không biết làm, mình mua cái này luôn đi.”
Chu Quý Niên: “…”
Đợi Giang Tịch xoay người đi, anh lặng lẽ bỏ tôm viên đông lạnh trong xe đẩy ra, trong lòng suy nghĩ xem tối nay nên gọi cho tiệm lẩu nào giao tôm tươi đến.
“Tối nay chúng ta uống rượu nhé? Cậu thích cái này không?”
“Cái đó tôi uống rồi, nó ngon hơn cái trong tay anh đó.”
“Hưmm… Tôi còn muốn một hộp kem nữa.”
“Được thôi, chúng ta đi xem có những vị gì ha.”
Chu Quý Niên đúng là cậu ấm đích thực, trong siêu thị có rất nhiều thứ hiếm thấy, hết hỏi cái này lại hỏi cái kia.
Giang Tịch đẩy xe, mỗi câu hỏi đều trả lời từng câu từng chữ một, bên môi vẫn luôn nở nụ cười.
Chu Quý Niên thấy Giang Tịch cười, trái tim muốn mềm nhũn cả ra.
Anh nghe nói cùng nhau đi siêu thị là chuyện mà các cặp đôi đều phải làm, anh và Giang Tịch còn chưa ở bên nhau, cùng nhau đi siêu thị thế này đã khiến anh vui như được mùa, nghĩ đến một ngày mình và Giang Tịch tay trong tay đi mua sắm, anh khó có thể tưởng tượng được mình sẽ mang theo tâm trạng gì.
Hôm nay Giang Tịch không cần phải vội vàng quay về, cậu và Chu Quý Niên bắt đầu từ khu bán đồ ăn vặt ở lối vào, đi qua các mặt hàng thiết yếu rồi lại đến khu thực phẩm tươi sống, chậm rãi đi dạo hết một vòng quanh siêu thị.
Trước kia cậu luôn tới siêu thị một mình, cảm thấy rất nhàm chán, thậm chí còn có chút cô đơn, nhưng bây giờ thì không rồi.
Thời gian trôi qua như chó chạy ngoài đồng, nhưng bọn họ đi rất chậm, cũng chẳng hề để ý đến.
Updated - 20/07/22