*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Yang Hy
31.
Dạ cỏ, lá sách, ba chỉ, hoàng hầu…
[1]Chu Quý Niên mở bản ghi chú ra, những món mà Giang Tịch gọi trên thực đơn, anh đều lặng lẽ viết xuống.
Ừm, có ba món anh cũng thích, bỏ bốn lên năm, chính là anh và Giang Tịch có cùng sở thích! Tiếp tục cố gắng nào!
Ngò rí, tỏi giã, ớt cựa gà, dầu mè, nước dùng…
Chu Quý Niên thấy Giang Tịch trộn đồ chấm, lại tiếp tục viết lên bản ghi chú.
Giang Tịch quay đầu nhìn anh: “Anh còn chưa xử lý xong công việc sao?”
Chu Quý Niên lập tức cất điện thoại: “Không có không có, chỉ là trả lời tin nhắn thôi à.”
Giang Tịch: “Anh tự trộn hay để tôi giúp anh?”
Chu Quý Niên ngại ngùng nhìn cậu: “Cậu giúp tôi đi, tôi chưa ăn đồ chấm như vậy bao giờ.”
Giang Tịch gật đầu, rồi lại hỏi về người anh em của anh, Chu Quý Niên nói cứ mặc kệ cậu ta.
Người anh em vừa mới bưng cái chén đi tới vừa hay nghe thấy được.
Người anh em:...
Âu.
32.
Trong sảnh có một vị đầu bếp làm bánh mì bay Ấn Độ, Giang Tịch muốn ăn nên đã nhìn mấy lần, Chu Quý Niên nhận ra được, anh để cậu cầm đồ chấm về phòng, còn mình đi lấy hai phần bánh.
Cái bánh cuối cùng vừa lúc bị người ta lấy đi, Chu Quý Niên đành phải đứng chờ trước mặt đầu bếp.
Đầu bếp thấy anh đẹp trai nên càng ném bánh mì mạnh tay hơn. Chu Quý Niên nhìn cái bánh bay qua bay lại, kinh ngạc cảm thán không thôi, còn vỗ tay cho vị đầu bếp đó.
Bánh mì bay lớn mới ra lò được cắt thành hai phần, Chu Quý Niên ngẫm nghĩ một lát, quyết định chờ thêm hai phần nữa.
Đầu bếp thấy Chu Quý Niên lấy được bánh rồi vẫn chưa đi, trong lòng cảm thấy Chu Quý Niên chắc chắn là đang ngưỡng mộ tư thế ném bánh đầy oai hùng của mình, ông ta cực kỳ vui vẻ, lại làm thêm hai phần nữa rồi đưa bốn phần cho Chu Quý Niên.
Lo rằng Chu Quý Niên đem đi sẽ không tiện, còn kêu nhân viên phục vụ đưa mâm cho anh, đặt bốn phần bánh lên rồi, lại phát hiện còn có thể đặt thêm nữa.
Chu Quý Niên cảm thấy cũng đủ rồi, định bưng mâm thức ăn về phòng, nhưng đầu bếp ngăn anh lại, định làm thêm một phần nữa cho anh.
Lòng tốt không thể chối từ, Chu Quý Niên đặt mâm thức ăn xuống, lại nghiêm túc xem màn trình diễn ném bánh của đầu bếp.
Giang Tịch đã đợi trong phòng được hơn hai mươi phút rồi, trong lòng thắc mắc sao Chu Quý Niên vẫn chưa quay lại, cậu định đi ra ngoài tìm anh, nhưng vừa mới mở cửa phòng ra thì thấy Chu Quý Niên đứng giữa sảnh lớn, ngẩng đầu nhìn bánh mì bay trên trời mà vỗ tay bốp bốp.
Giang Tịch:...
33.
Sau nửa tháng trời, cuối cùng cũng gặp lại được Giang Tịch, Chu Quý Niên vô cùng hưng phấn, ngay cả sự ngại ngùng e thẹn thường ngày cũng giảm đi mấy phần.
“Giang Tịch, cái ruột vịt này là món tủ của quán này đó, tôi nấu hai miếng cho cậu thử nhé.”
“Món thịt chiên giòn này nè, ngon cực kỳ luôn.”
“Cậu muốn đồ uống gì? Hay là uống rượu không?”
“Nếu muốn uống rượu thì cậu cứ uống nhé, tôi không uống đâu, tối tôi sẽ đưa cậu về.”
…
Mức độ nhiệt tình phải nói là đến người anh em cũng thấy sợ, nếu không phải cậu ta vẫn nhìn nãy giờ thì còn tưởng rằng Chu Quý Niên bị xỉn.
Giang Tịch lại dễ dàng thích ứng với sự bất bình thường này của Chu Quý Niên, cậu cũng không có phản ứng gì đặc biệt cả.
Nhưng vì thái độ quá tự nhiên đó, cuộc trò chuyện của hai người làm người anh em không thể chen vào được.
“Tôi không uống rượu đâu, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
“Ừ ừm, không uống cũng tốt, uống rượu hại dạ dày, tôi gọi giúp cậu một chai sữa đậu nành nóng nhé?”
“Được, cảm ơn anh nhé.”
Nói xong, Giang Tịch còn cười với Chu Quý Niên nữa.
Người anh em thu hết vào trong tầm mắt, cậu ta thở dài một hơi, đưa tay ra đập bàn: “Tui uống! Lấy cho tui một chai —”
Chu Quý Niên và Giang Tịch quay đầu sang nhìn cậu ta: “?”
Người anh em nghẹn ứ họng, hồi lâu sau mới phun ra một chữ: “Bia.”
34.
Người anh em say rồi, Giang Tịch đỡ cậu ta đi ra ngoài cửa quán ăn, Chu Quý Niên thì đi lấy xe của mình.
“Giang Tịch à!” Người anh em cố tình lảo đảo nghiêng ngả, giọng nói lúc to lúc nhỏ, “Giang Tịch, cậu coi như không tệ! Cậu thật sự rất ─ ”
“Tốt!”
Giang Tịch mặt mày không cảm xúc đỡ người anh em, hai người đứng ở ven đường chờ Chu Quý Niên liên hệ với người lái thay.
“Quý Niên á! Với cậu!”
“Hức!”
“Xứng đôi lắm!”
Giang Tịch không để ý đến anh ta.
“Niên Niên ngố của chúng tôi, yêu đương cũng bị lừa, lừa tiền rồi lừa tình, đáng thương lắm luôn!”
Vẻ mặt Giang Tịch thay đổi, cậu liếc anh ta một cái, chờ anh ta nói tiếp, nhưng người anh em đã an tĩnh lại và không nói gì nữa.
Giang Tịch chần chừ hai giây rồi nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ anh ấy vẫn độc thân chứ?”
Đợi một lát, người anh em vẫn im lặng.
Giang Tịch thấy hơi buồn cười, sao lại nói chuyện với con ma men vậy chứ.
“Độc thân.”
Người anh em cúi đầu lẩm bẩm.
Giang Tịch sửng sốt.
“Tôi nói cậu nghe, Niên Niên ngố thích cậu đó, rất thích cậu luôn, cậu ta theo đuổi cậu lâu rồi, nhưng mà cậu ta ngố tàu như vậy, chắc chắn là cậu không cảm giác được cậu ta đang theo đuổi cậu đúng không, tôi đã ọe…”
Người anh em đã say quắc cần câu rồi, nói hết một lèo nhiều như vậy nên muốn nôn ọe, cậu ta đẩy Giang Tịch ra rồi ngồi xổm xuống ở ven đường bắt đầu nôn mửa.
Nôn ọe một hồi, cậu ta lặng lẽ quay đầu lại, lén nhìn phản ứng của Giang Tịch.
Vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng không chán ghét, ngơ ngác đứng ở đó, không có phản ứng gì khác.
Ọe thêm hai bãi nữa, người anh em vỗ vỗ ngực, xiêu vẹo nghiêng ngả đứng lên, híp mắt tới vịn lấy Giang Tịch.
Nhưng còn chưa kịp đưa tay lên thì đã bị người ta chặn lại nửa đường.
Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn, là Chu Quý Niên.
“Người lái thay của cậu ta tới rồi, tôi đưa cậu ta lên xe rồi trở về ngay, cậu chờ tôi một chút nhé.”
Chu Quý Niên nói với Giang Tịch.
Giang Tịch ngơ ngác gật đầu rồi nhìn Chu Quý Niên ném người anh em vào ghế sau của xe anh ta, sau đó lon ton chạy về phía mình.
“Đi thôi, lên xe nào.”
*
Tài xế lái thay nhìn người anh em nằm xụi lơ ở ghế sau mà thở dài.
“Hầy, người trẻ tuổi bây giờ, không uống được thì uống ít lại một chút chứ, đúng là không yêu quý thân thể của mình gì cả.”
Bên trong xe yên tĩnh năm phút, đến một ngã tư đường, bác tài liếc nhìn kính chiếu hậu lúc đang chờ đèn đỏ.
Chỉ thấy cái người lúc lên xe còn say khướt, bây giờ đã mặt mày cười dữ tợn mà ngồi ngay ngắn ở ghế sau.
Bác tài sợ hú hồn, suýt chút nữa đã đạp luôn chân ga xông qua đèn đỏ.
“C-cậu, tỉnh rồi hả?”
Người anh em đang ngồi nhớ lại phản ứng của Giang Tịch vừa rồi, lúc này nghe thấy giọng nói của bác tài mới lấy lại tinh thần.
“Hầy, cháu đâu có say đâu.”
Ánh đèn trong xe lờ mờ, vẻ mặt người anh em lúc thì dữ tợn, lúc lại bình tĩnh, tài xế hơi sợ, ông ta ngập ngừng hỏi: “Nếu vậy, vậy sao cậu không tự lái đi?”
Người anh em vừa nghe lời này, lập tức trở nên nghiêm túc.
“Bác nói gì vậy, mặc dù cháu không say, nhưng cháu uống rượu rồi.”
“Uống rượu thì không lái xe, lái xe thì không uống rượu.”
“Bác tài, bác phải đưa cháu về an toàn đó.”
...
[1] Hoàng hầu (黄喉): xuất phát từ ống dẫn máu của lợn, gia súc và các vật nuôi khác; là động mạch chủ đi ra từ tâm thất. Khi hoàng hầu được dọn lên bàn, bên ngoài có màu vàng nhạt như mỡ nên gọi là hoàng (vàng) theo màu sắc. Hầu (phần ống tiêu hoá nằm tiếp sau khoang miệng và trước thực quản) và động mạch là những con đường quan trọng trong hệ thống vận chuyển của cơ thể con người, ở thời đại mà giải phẫu chưa phát triển thì đều được gọi là hầu.Updated - 19/06/22