Chương 7: Chúng Ta Đi Tìm Lâm Phong
Phòng làm việc của hiệu trưởng.
Vương Vĩ Lâm, hiệu trưởng của trường đại học Giang Thành nghe vị chủ nhiệm khoa Công Thương nói mà sững sờ.
“Đã có hai con? Đứa lớn gọi là Lâm Tư Yên, đứa nhỏ gọi là Lâm Tư Vân?”
Vương Vĩ Lâm đã bị sốc! Thực sự có chút không dám tin tưởng!
Vu Như Yên đương nhiên ông biết, là một trong ba hoa khôi của trường, trong đại học Giang Thành này thanh danh của cô thậm chí còn trên ông!
Vương Vĩ Lâm từng quan sát cô từ phía xa, trong đầu ông hiện lên hai câu thơ.
Giang thành hữu giai nhân, khuynh thành nhi độc lập.
Tú sắc yểm kim cổ, hà hoa tu ngọc nhan!
Bây giờ đây mọi người lại nói, Vu Như Yên có con? Vương Vĩ Lâm có chút không thể nào ngấm nỗi.
“Việc có hai đứa con có thể có chút khoa trương, nhưng mà hiệu trưởng, tôi dám chắc! Chuyện lĩnh chứng là chắc như đinh đóng cột rồi! Với lại, cậu ta còn có lén phén với hai cô nào nữa.”
Trưởng khoa Công thương nói một cách dứt khoát.
“Thầy xác định?”
Vương Vĩ Lâm lông mày nhíu thành hình chữ Xuyên, ông không thể không hỏi.
“Đương nhiên! Nhìn đi, hiệu trưởng, đây là ảnh chụp gửi đến từ bưu điện!”
Trong tấm hình, Vu Như Yên mặc áo màu đỏ lộng lẫy vứt hết liêm sỉ chạy đuổi theo một người đàn ông! Mà người đàn ông đó không thấy rõ, chỉ thấy được cái bóng lưng mà thôi.
Dáng vẻ kích động đuổi theo chồng đó, sợ rằng trái tim của Vương Vĩ Lâm cũng không khỏi loạn nhịp.
Chủ nhiệm Lý lại thao thao bất tuyệt.
“Hiệu trưởng, lúc sáng tôi cũng xem trận đấu “Vương Giả tranh tài” trên sân vận động. Khoa tiếng Trung đã bị đánh bại toàn bộ, với thành tích 2:15, cuộc tranh tài cơ bản tương đương với kết thúc rồi!”
“Người tên Lâm Phong kia thật sự không phải bình thường! Vừa vào sân đã thay đổi cục diện! Một tay chơi cừ khôi làm tất cả mọi người kinh ngạc.”
“Trong đại học Giang Thành, khoa Công Thương của chúng ta không phải là đội mạnh, nhưng có ưu thế lớn như vậy nên muốn thay đổi cục diện, huống chi là khoa tiếng Trung là khoa yếu. Là đội của giảng viên, cũng không thể phản công.”
“Tôi đã nói Lâm Phong mạnh như vậy, tại sao Vu Như Yên không cho cậu ta đại diện khoa tiếng Trung thi đấu? Thì ra là hai người họ đã sớm lĩnh chứng! Chuyện này không muốn cho ai biết!”
Hiệu trưởng Vương lúc này tin được chín phần! Với tư cách là hiệu trưởng, chắc chắn ông biết trò chơi Vương Giả này bây giờ phổ biến như thế nào!
Ban ngày là Trang Chu Văn Cơ, ban đêm là Lý Bạch Hàn Tín.
Bây giờ chuyện nữ sinh chơi game này là chuyện bình thường.
Lâm Phong là người chơi game xuất sắc, Vu Như Yên mềm lòng, thậm chí còn kết hôn cùng cậu ta cũng là chuyện dễ hiểu.
“Chuyện này không thể chậm trễ được, hiệu trưởng! Chúng ta mau đến khoa tiếng Trung của lão Ngô đi! Để ông ấy dắt chúng ta đến tìm Lâm Phong! Tôi nghe nói rất nhiều giảng viên đã tìm đến rồi, giống như là đến để tạo dựng mối quan hệ, để tránh chuyện đội ngũ của mình bị xử đẹp.”
Chủ nhiệm Lý đã nắm bắt thời gian để nói.
“Ừ…” Hiệu trưởng Vương ngây ngốc gật đầu, sau đó phản ứng dữ dội mà lắc đầu.
“Tôi là hiệu trưởng, thành viên đội ngũ có liên quan gì đến tôi chứ?”
“Hiệu trưởng,… Ông sao lại ngốc như vậy?”
Chủ nhiệm Lý có chút tiếc rèn sắt không thành thép, dậm chân đến bên cạnh hiệu trưởng, nhỏ giọng nói.
“Lâm Phong này dung mạo tầm thường, gia cảnh cũng rất bình thường! Tại sao có thể cùng lúc có thể này nọ với ba nữ thần của trường?”
“Nếu chúng ta có thể tạo dựng mối quan hệ thân thiết với Lâm Phong, để cậu ta dạy chúng ta vài chiêu, này nọ với mấy em gái xinh tươi không phải sẽ dễ như trở bàn tay sao? Cờ đỏ trong nhà sẽ không rơi, cờ sặc sỡ bên ngoài bay phấp phới…”
Sau 0.0001s chủ nhiệm Lý ngạc nhiên khi thấy hiệu trưởng Vương Vĩ Lâm đã lao ra khỏi văn phòng!
Thậm chí bởi vì tốc độ quá nhanh, bộ tóc giả trên đầu cũng không kịp sửa sang, lộ ra cái đầu trọc lóc bóng loáng.
Văn phòng khoa tiếng Trung.
Chủ nhiệm khoa tiếng Trung Triệu Đại Hải nghẹn họng nhìn trân trối hết đám người trước mắt.
Cho tới bây giờ ông vẫn cảm thấy có chút không thể tin được, tại sao đồng nghiệp thậm chí là hiệu trưởng lại chạy tới muốn gặp học trò Lâm Phong của ông chứ?
Nhất định phải giới thiệu?
Điều này càng làm cho Triệu Đại Hải sững sờ không thôi.
Trọng điểm chúng là, Lâm Phong? Ấn tượng của ông với mày sinh viên này rất ít, khoa tiếng Trung của ông có học sinh như cậu ta hả?
“Lão Triệu! Chúng ta tình bạn hai mươi năm! Lúc còn đi học cùng nhau, ai đã lén giúp ông lén lút viết thư tình? Ai đã ném phao cho ông hả? Nếu hôm nay ông không đồng ý giới thiệu Lâm Phong cho tôi biết, tôi sẽ ở lì chỗ này!”
Chủ nhiệm khoa Tài Chính vỗ vỗ ngực, thuận miệng nói.
“Hừ, chuyện nhỏ như hạt vừng đó mà cũng dám lấy ra nói? Lão Triệu, anh còn nhớ không? Lúc trước anh đến phố đèn đỏ chơi bời bị tóm, là ai đã giúp anh nói dối chị dâu, là ai đã bảo lãnh anh về? Là em, lão Ngô này nè! Hiện tại em có tí chuyện gì làm phiền anh. Em chỉ nhờ anh giới thiệu Lâm Phong cho em, chỉ vài chiêu cua mấy em gái xinh tươi, à không chỉ vài chiêu chơi Vương Giả Vinh Diệu cho em!”
“Nếu như anh không đáp ứng thỉnh cầu nho nhỏ này… lão Triệu, lúc trước em chụp lại không ít ảnh đâu! Ngày mai em sẽ phát tán chúng khắp cái đại học Giang Thành này.”
Giáo vụ Ngô ra vẻ đạo mạo nói chuyện.
“Lão Ngô, cậu đừng có ngậm máu phun người! Làm thầy như vậy làm sao được! Chúng ta có chuyện gì cũng từ từ nói chuyện!”
Lúc này Triệu Đại Hải thấy mình có chút sứt đầu mẻ trán, vội vàng trấn an chủ nhiệm Ngô đang kích động.
“Lão Triệu, trước đây Tiểu Vũ tôi với ông có nhiều chỗ không hợp nhau, là do tôi không hiểu chuyện! Chỉ cần ông giúp tôi giới thiệu Lâm Phong, tôi sẽ nguyện đưa trà dâng nước vì ông!”
“Móa! Võ Thành, ông không biết xấu hổ! Bưng trà dâng nước mà cũng thốt lên được! Còn nữa, ông có vợ rồi mà, đến xôn xao hay gì?”
“Nếu cả đám đã không còn mặt mũi rồi, tất cả mọi người đều như nhau! Lão Triệu, một câu thôi, giới thiệu Lâm Phong cho tôi đi! Tôi có một ít trà đại hồng bào ở núi Vũ Di, ông không phải rất thích sao! Tôi tặng ông.”
…
Mọi người càng nói càng bộc phát, thậm chí có chút kích động, nếu không nhờ người khác kìm xuống sợ đã vén tay áo lên đánh nhau rồi cũng nên.
Nếu sinh viên Đại học Giang Thành nhìn thấy cảnh này, sợ rằng sẽ trợn mắt há mồm mất thôi.
“Khụ khụ!”
Triệu Đại Hải nhẹ giọng ho khan hai tiếng, vươn tay làm bộ nói.
“Các vị, các vị, trước tiên đừng có gấp gáp!”
“Cậu Lâm Phong này tôi biết, là nhân tài kiệt xuất của khoa tiếng Trung! Tất cả các kỹ năng của cậu ấy đều do tôi dạy dỗ.”
“Nhưng mà, mọi người có thể nói cho tôi biết trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Ông không hiểu nổi, một đám người như ong vỡ tổ gấp rút như vậy muốn làm quen với Lâm Phong, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!