Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
“Cô có thể bắt đầu rồi.”

Bạch Lan Hải tự tin cười cười với người ngồi ở bàn dự thính, ngay sau đó bắt đầu nhập tâm vào nhân vật.

“Đứng lại!” Trong mắt Diệp Khanh tràn đầy sợ hãi, “Ta bảo người đi đi cơ mà, cửa ở bên kia.” Nàng cắn môi, hai mắt đẫm lệ.

Cố Thành quay đầu lại, trong mắt chỉ toàn sự cô tịch và tủi thân, giọng nói chàng trầm thấp, nặng nề, hơi khàn khàn, “Ta về phòng một lát, rồi… rồi mới đi.”

Diệp Khanh ảo não cắn môi, “Ngươi về phòng làm gì?”

“Lấy ảnh chụp chung của hai ta, ta đi rồi thì sẽ không thể nhìn thấy nàng nữa.” Cố Thành cúi đầu, tựa như một con mèo bị vứt bỏ. Không, vốn dĩ chàng chính là mèo biến thành người mà, “Khanh Khanh, ta muốn lúc nào cũng được nhìn thấy nàng.”

Nghe vậy, Diệp Khanh nhắm mắt lại, nước mắt chảy từ khóe mắt…

Lúc Bạch Hải Lan mở mắt, nước mắt lưng tròng, gương mặt thanh thuần ửng hồng. Khóc là cô ta cố tình, cô ta tin màn diễn vừa rồi nhất định có thể gợi lên cảm xúc và kϊƈɦ động những người ở đây.

Đạo diễn Tần muốn nghe ý kiến của Ninh Mật Đường trước, bởi vì cô là tác giả của cuốn sách này, không có ai hiểu biết tình tiết và diễn biến nội tâm từng nhân vật bằng cô cả.

Thấy đạo diễn Tần bảo, Ninh Mật Đường cũng châm chước, mở miệng: “Cố tình khóc, để ý quá nhiều đến biểu cảm của ban giám khảo, cơ mặt diễn hơi nhiều, không biết muốn biểu đạt điều gì.”

Không rõ do Ninh Mật Đường nắm bắt đến bén nhọn hay do trong lời cô nói rõ ràng quá, Bạch Hai Lan nắm chặt tay thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay mới khắc chế được tiếng mắng chửi người muốn bật ra.

Trêи gương mặt còn mang theo nước mắt, giọng Bạch Lan Hải nhẹ đi, “Vị giám khảo này, dựa theo cô nói thì tôi nên diễn sao mới phải?” Tự nhiên nói cô ta cố tình diễn vậ? Rõ ràng là mượn việc công báo thù tư, còn ghi hận chuyện cô ta mắng cô là người mới ở trong thang máy.

Đối mặt với lời chất vấn này, Ninh Mật Đường bình tĩnh, “Quan điểm cá nhân của tôi thôi, cô còn chưa nắm được tính cách nhân vật, tôi nghĩ cô nên về đọc kịch bản thêm vài lần đấy, như vậy sẽ tương đối bắt được cảm xúc tình cảm của nhân vật.” Cô tạm dừng một chút, thần sắc nghiêm túc, “Cô chỉ sợ hãi nam chính chứ không có chút đau lòng nào. Tất cả quá trình, Diệp Khanh vẫn luôn và rất yêu Cố Thành, nàng sẽ không vì lý do chàng là mèo mà từ bỏ tình yêu. Nàng sợ Cố Thành nhưng cũng đau lòng cho Cố Thành.”

Trái tim bỗng nhói lên, cô đột nhiên nhớ đến Mạc Hoài.

Cô và Diệp Khanh giống nhau, sẽ không vì lý do anh khôi phục được ký ức, trong lòng không có cô mà tình yêu cô dành cho anh giảm bớt. Trả giá thì trả giá thôi, cô không hối hận, đời có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ không nằm trong tầm kiểm soát, A Hoài thích cô đến thế, sao lại biến đâu mất rồi.

“Cô…”

Bạch Hải Lan trừng mắt, ngay sau đó cắn môi, trêи mặt tủi nhục không thôi. Không ngờ đối phương không để cho cô ta chút mặt mũi nào.

“Đạo diễn Tần?” Cô ta hy vọng đạo diễn Tần có thể nói một câu công bằng.

Đạo diễn Tần rất bội phục Ninh Mật Đường trong việc nhận xét thực lực diễn viên, đồng thời cũng rút lại sự khinh rẻ dành cho tác giả viết truyện mạng. Ông ta gật đầu đồng ý, “Cô ấy nói rất đúng, cô còn chưa nghiền ngẫm thấu đáo tính cách nhân vật đâu.”

Bạch Hải Lan ngẩn ra, chịu đả kϊƈɦ nặng nề, cô ta nghĩ rằng mình có thể nắm chắc nhân vật, đóng tốt, bây giờ lại… vừa thẹn vừa giận, ánh mắt tối tăm liếc Ninh Mật Đường một cái, cằm khẽ nâng lên, không nói một lời mà ngồi lại vị trí.

Có rất nhiều người đến thử vai, khi kết lúc đã quá chiều rồi.

Cuối cùng người được chọn diễn vai nữ chính là một minh tinh tuyến hai, tuy không phải tiểu hoa có lưu lượng nhưng kỹ thuật diễn và hình tượng đều phù hợp, mấy vị giám khảo đều nhất trí thông qua.

“Cô gái, xin chờ một chút.”

Phòng nghỉ, Quách dịch Hạo đang gọi Ninh Mật Đường muốn rời đi.

“Có việc gì sao?” Ninh Mật Đường nghi hoặc nhìn đối phương.

Quách Dịch Hạo nói khẽ với người đại diện bên cạnh một câu, đối phương đánh giá Ninh Mật Đường bằng một cái liếc mắt, ngay sau đó tránh đi.

“Là chuyện này, tôi đã đọc qua kịch bản của rồi, nhưng với một số tình tiết trong truyện, như phản ứng của nam chính thì vẫn chưa nắm rõ lắm, muốn thảo luận với cô một chút, không biết có tiện hay không?”

Quách Dịch Hạo lớn lên thật sự đẹp như ánh mặt trời vậy, trong một đám tiểu sinh lưu lượng, diện mạo này không có vẻ cường quá, ngược lại có loại đẹp trai khó nói. Lúc này, hai tay nhét túi quần, nhìn Ninh Mật Đường rồi nâng chân đi tới, dáng người cao dài, động tác tùy ý, mắt đào hoa thon dài lóe lên ý cười chân thành.

“Tuy hơi đường đột nhưng tôi chỉ có thể nhờ cô việc này không?” Ánh mắt Quách Dịch Hạo dừng ở gương mặt trắng hồng, kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

Anh ta không ngờ tác giả của lại là nhà văn trẻ đến thế, danh hiệu tác giả Bạch Tam Điềm vẫn luôn nổi ở trang văn học mạng, trong giới điện ảnh cũng từng nghe thấy, mấy bộ đại bạo trước kia cũng là của Bạch Tam Điềm. Nhưng cô quá thần bí, luôn bị người ngoài giới đoán già đoán non. Nhưng nếu trưởng thành với dáng vẻ này, thực ra đúng là nên giấu đi. Nếu không người có ý đồ với cô sẽ nhiều như lông trâu mất.

Ninh Mật Đường suy nghĩ một chút, mới gật đầu, “Được thôi.”

“Tốt quá.” Quách Dịch Hạo cười, hàm răng trắng tinh lộ ra ngoài, càng thêm đẹp trai ngời ngời, “Chúng ta vừa ăn vừa bàn chứ?”

“Hả?”

Dưới cái nhìn kinh ngạc của Ninh Mật Đường, anh ta cười đến vui vẻ, “Chưa ăn sáng nữa, có hơi đói, tôi mời cô đi ăn cơm, chúng ta cùng nói chuyện.”

Mày đẹp của Ninh Mật Đường nhíu lại, không đáp lời.

Tựa như biết đối phương cố kỵ điều gì, mắt đào hoa sáng lên, Quách Dịch Hạo thành khẩn nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ giữ bảo mật chuyện này thật tốt, sẽ không để phóng viên chụp được đâu.”

…..

“Hoài ca.”

Tào Dương xuống xe theo Mạc Hoài, do dự một lát, mới nói: “Lúc còn ở trong triển lãm tranh, khi anh thi vẽ tranh ấy, không biết là bị ai chụp ảnh đăng lên Weibo, chỉ trong một đêm, anh nổi tiếng rồi.

Vốn dĩ cậu không định nói chuyện này, bởi tiếp xúc với Mạc Hoài lâu rồi, cậu có chút hiểu biết nhất định, chưa chắc anh sẽ thích chuyện đó, có lẽ còn cảm thấy bối rối. Nhưng giờ lại muốn mở công ty thì tình huống không giống nhau, Mạc Hoài nổi tiếng thì công ty cũng tự nhiên mà có tiếng theo.

“Weibo?”

“Đúng vậy, Weibo là một mạng xã hội rất lớn, có tin gì mới đều sẽ được đăng ở trêи đó.” Tào Dương hơi kϊƈɦ động, “Hoài ca, ảnh chụp anh, trong một tối đã được cư dân mạng chia sẻ hơn một ngàn vạn lần rồi đó.”

Hơn một ngàn vạn, khái niệm đó là gì, kể cả có là minh tinh đang hồng cũng chưa đạt được số lượt chia sẻ nhiều vậy đâu. Nhưng mà, thật sự Mạc Hoài còn đẹp trai hơn mấy người gọi là minh tinh kia.

Trong mắt cậu tỏa ra ánh sáng, giọng tăng lên mấy đề xi ben, “Hoài ca, có rất nhiều người trêи mạng muốn tìm thông tin của anh đó. Nếu như vậy, em cảm thấy tốt nhất trong khoảng thời gian này anh nên mở tài khoản Weibo, không những có thể tăng danh khí, đến lúc đó cũng tiện để tuyên truyền công ty.”

Lông mày Mạc Hoài vừa nhíu, có chút không vui, thần sắc nhàn nhạt, “Không cần.”

“Nhưng mà…”

Tào Dương còn muốn nói thêm, nhưng chạm đến đôi mắt thâm thúy như mực kia, cậu lập tức ngậm miệng. Chỉ có thể vô lực mà gãi đầu, trong lòng thầm cảm thấy đáng tiếc.

Bọn họ đang bước lên bậc thang, thì thấy một chiếc xe màu đen dừng ở bậc tam cấp.

Tào Dương quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng ở người bước xuống xe, cậu chạy nhanh duỗi tay kéo góc áo Mạc Hoài đi đằng trước, “Hoài ca, là…. Ninh tiểu thư.”

Mạc Hoài dừng chân, quay đầu, cô gái mặc áo khoác màu trắng, cả người thanh tú, người cười đến xinh đẹp thế kia, người mà sáng nay cho anh sắc mặt kia đó sao. Khuôn mặt nhỏ hồng nhuận, xem ra cơ thể khôi phục tốt rồi. Anh thu hồi ánh mắt tiếp tục bước lên bậc thang.

“Mật Đường, hôm nay thật sự cảm ơn cô đã cùng tôi bàn chuyện lâu như vậy, đó là trợ giúp rất lớn đối với tôi.”

Giọng nói trong trẻo của đàn ông từ sau lưng truyền đến, Mạc Hoài lại lần nữa đừng bước, anh lập tức xoay người.

Chỉ thấy một người đàn ông có dáng người cao lớn đứng ở trước mặt Ninh Mật Đường, cúi đầu nói chuyện với cô. Mà trêи mặt Ninh Mật Đường nở nụ cười tươi, quả thực nhìn thấy mà hai mắt phát đau.

“Kia không phải là ảnh đế Quách sao? Sao lại đưa Ninh tiểu thư về nhỉ?”

Tào Dương kinh ngạc ra tiếng, cảm thấy không thể tưởng tượng.

Trước kia không có chuyện gì, học người ta xem phim, vừa lúc Quách Dịch Hạo đóng, rất hợp với cảnh đánh nhau, cậu cũng thích xem phết. Lúc ấy còn cố tình lên mạng tìm kiếm thông tin về Quách Dịch Hạo.

Giờ thấy trêи mặt Mạc Hoài bịt kín sương lạnh lẽo, Tào Dương đè thấp âm thanh, “Hoài ca, anh bảo anh chia tay với Ninh tiểu thư, bây giờ em tin rồi. Cơ mà, hiện giờ Ninh tiểu thư đang qua lại với ảnh đế à? Có phải không…” Muốn nhờ cô xin giúp một chữ ký?

Cái lạnh thấu xương trong ánh mắt thổi qua, sợ tới mức Tào Dương nhanh lẹ ngậm miệng, câu nói kế tiếp không bật ra mà phải nuốt lại.

Đôi mắt Mạc Hoài đen như đầm mực, tựa như có một đốm lửa hừng hực thiêu đốt trong lồng ngực, lửa lan cả đồng cỏ, đẩy lên cao. Ngày hôm qua, Ninh Mật Đường đau đến mức năn nỉ anh, muốn anh ôm một cái, giờ lại tự nhiên cười ngọt ngào với một người đàn ông xa lạ.

Anh tức giận, lại cảm thấy tủi thân, còn có chút hoảng loạn.

“Mật Đường, nếu còn vấn đề gì không rõ về Cố Thành thì có thể gặp lại cô không?” Đôi mắt đào hoa của Quách Dịch Hạo chuyên chú nhìn cô.

Đối phương có thái độ khách khí, Ninh Mật Đường cười nhạt, đang định gật đầu.

“Không thể!”

Sau lưng vang lên giọng nói lạnh đến cực điểm.

Mạc Hoài bước tới, mặt mày anh sạch sẽ mà lạnh nhạt, môi mỏng khẽ mở: “Đường Đường tương đối bận, không có thời gian gặp anh.” Bàn tay to với qua, lập tức ôm Ninh Mật Đường vào lòng.

Quách Dịch Hạo nhướng mày, mắt đàu hoa giấu đi kinh ngạc, “Vị này là?”

“Bạn bè.” Ninh Mật Đường bị cánh tay người đàn ông ôm siết lấy eo thon, nửa phần cũng không giãu giụa được.

Mặt Mạc Hoài trầm xuống, môi mỏng sắc bén nhấp một cái, không vui tới cực hạn, lúc anh nghe được chữ “bạn bè” quá thực không lọt tai chút nào.

Quách Dịch Hạo biểu hiện quả nhiên là như vậy, “Tôi đi trước đây không lại phiền cô, liên lạc sau nhé, đi đây, hẹn gặp lại.” Khóe miệng anh ta chứa ý cười khinh, tự nhiên lên xe dưới ánh mắt nghiêm nghị của Mạc Hoài.

“Anh buông tay ra.”

“Mạc Hoài, anh buông tay trước đi…” Eo Ninh Mật Đường bị Mạc Hoài ôm chặt, đi vào bên trong.

“A… Hoài ca…”

Tào Dương mờ mịt đứng một bên, bị nộ khí đằng đằng của Mạc Hoài bỏ qua.

Không phải nói chia tay rồi sao? Sắc mặt đen kịt kia, rõ ràng là vẫn để ý mà nhỉ, chả nhẽ bị Ninh tiểu thư đội nón xanh nên mới phẫn nộ hả.

Tào Dương xoa xoa mũi, xem ra cậu vẫn nên chuồn là thượng sách, lần sau gặp thì hỏi lại.

Thang máy mở, một tay Mạc Hoài cầm chìa khóa mở cửa bằng một tay.

“Anh…”

Mạc Hoài như một phản thịt, cửa vừa đóng lại, ngay sau đó đã đè Ninh Mật Đường lên ván cửa.

Cô kinh ngạc nhìn anh, người đàn ông đẹp trai đang không ổn chút nào, ngập tức giận, ánh mắt âm trầm như biển đen rộng lớn, sâu không thấy đáy.

“Nói đi, sáng sớm nay em ra ngoài là để tìm người đàn ông kia à?” Giọng anh ngang ngược, mang theo ý lạnh đến gần cô.

“Em không cần phải báo cáo với anh.”

Tầm mắt bị người đàn ông che khuất, chỉ thấy ảnh ngược trong con ngươi đen bóng của anh. Mặt Ninh Mật Đường không lộ biểu cảm gì, cố ý bỏ qua cảm giác trái tim đang đập mạnh thình thịch.

Ngực Mạc Hoài dâng lên một chút buồn, ánh mắt căng hơn, ngực phập phồng tức giận, oán cô, “Anh điên rồi nên mới quan tâm em.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!