Dư Xuyên nhìn hắn ta đặt đầu ngón tay lên trán Trình Hạo, hỏi: "Cậu ấy tỉnh rồi à?"
"Bây giờ cậu ta cần phải nghỉ ngơi." Ánh mắt Thường Duật nhìn mặt Trình Hạo một lúc, sau đó quay lại, trong ánh mắt đầy hoài niệm, "Đã ba mươi năm rồi, mỗi ngày tôi đều sống như một năm, cho đến hôm nay mới cảm thấy chỉ trong nháy mắt. Thật tốt khi có thể gặp lại cậu."
Dư Xuyên nhìn mái tóc hoa râm của hắn ta, nhẹ giọng nói: "Ba mươi năm trôi qua, anh cũng đã già đi rồi, nhưng tôi chỉ có hai năm trí nhớ."
Thường Duật im lặng một lúc, sau đó thở dài: "Đi ra ngoài với tôi trước, tôi sẽ nói hết những chuyện cậu nghi hoặc."
Hai người đi ra ngoài, cánh cửa gỗ phát ra tiếng cọt kẹt, để lại Trình Hạo đang ngủ say trong phòng.
Trình Hạo gặp ác mộng, mơ thấy mình và Dư Xuyên dường như bị ai đó đuổi theo, chạy đến mép vực không còn chỗ thoát. Vách đá trước mặt sâu không thấy đáy, nếu không chú ý sẽ rơi xuống bỏ mình.
Lúc hắn quay lại, nhìn thấy Thường Duật đeo một chiếc mặt nạ đáng sợ đứng đằng sau họ, nở nụ cười với hai người.
"Dư Xuyên, lại đây!" Tay của Thường Duật thăm dò vào khoảng không, như muốn chạm vào góc quần áo của Dư Xuyên. Trong khoảnh khắc, một sức mạnh vô hình đã kéo Dư Xuyên về phía hắn ta.
"Không được!" Trình Hạo nắm lấy tay Dư Xuyên, che chắn người ra phía sau hắn, "Đừng hòng làm anh ấy bị thương!"
Thường Duật trêu tức nhìn hắn: "Chỉ bằng cậu?"
Trình Hạo trong mộng bật ra một luồng khí, "Chỉ bằng tôi."
"Hahaha!" Tiếng cười của Thường Duật càng ngày càng không kiềm chế được, làm cho đám quạ đen trên núi đều giật mình, hắn ta lại ra sức, trong một giây tiếp theo, cổ của Trình Hạo đã bị hắn tóm gọn trong tay.
"Khụ khụ..." Trình Hạo bị hắn bóp cổ đến mức thở không nổi.
"Không phải cậu vẫn luôn tò mò xem ta là ai sao? Nhìn xem một chút, ta là ai..." Thường Duật cởi bỏ mặt nạ, lộ ra khuôn mặt giống hệt Trình Hạo.
"Ta là cậu, cậu là ta!" Thường Duật, không, là một Trình Hạo khác biểu hiện điên cuồng.
"Không... không thể!" Trong lòng của Trình Hạo chấn động, vội vàng kiềm nén hơi thở sau đó đột nhiên mở mắt ra, từ bên trong cơn ác mộng tỉnh táo lại.
"Không thể!" Hắn nhìn thanh xà gỗ xa lạ trên đầu, đột nhiên ngồi dậy nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một căn nhà gỗ nhỏ. Đồ đạc trong phòng đơn giản, sạch sẽ, ngoại trừ giường và tủ quần áo, dưới cửa sổ chỉ có một chiếc bàn gỗ.
"Đây là đâu..." Trình Hạo tự lẩm bẩm một mình, cúi đầu xuống phát hiện mình mặc một bộ quần áo vải xưa cũ, không phải loại quần áo mà hắn mặc hàng ngày mà là quần áo cho người tu hành.
"Dư Xuyên!" Trình Hạo xuống giường, hai bước đi tới cửa mở ra.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng kêu chói tai. Cửa vừa mở ra, Trình Hạo nhìn thấy người mình tìm đang đứng dưới cây tùng trong sân, bên cạnh còn có một cư sĩ(*) trung niên tóc hoa râm, để lại cho Trình Hạo một bóng lưng.
(*)
Cư sĩ: là một danh từ chỉ người theo đạo Phật nhưng vẫn giữ đời sống thế gian, đã quy y Tam bảo và giữ năm giới.Hai người đang trò chuyện vấn đề gì đó, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Lúc nghe thấy tiếng cửa mở, cả hai đồng thời ngẩng đầu ngước nhìn hắn.
"Anh không sao chứ?" Trình Hạo cau mày đi tới chỗ Dư Xuyên, nhìn y từ đầu đến cuối.
"Tôi không sao, cuối cùng cậu cũng tỉnh!" Dư Xuyên không giấu nổi niềm hạnh phúc khi thấy hắn tỉnh lại.
"Trình Hạo," Cư sĩ nhìn hắn, giơ tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Đã lâu không gặp."
"Tôi gặp ông lúc nào?" Trình Hạo không tự chủ lùi lại một bước, không để ý tới tay người kia.
Người đàn ông cũng không tức giận, hắn ta chỉ bắt tay sau lưng, trong mắt không có bất cứ rung động nào.
Dư Xuyên kéo cổ tay hắn nói: "Trình Hạo, đây là Thường Duật, anh ấy đã cứu cậu."
Mặc dù trong lòng đã có câu trả lời nhưng Trình Hạo vẫn cảm thấy có chút nặng nề. Cũng may là không giống như trong mơ, Thường Duật có khuôn mặt giống hệt mình. Nhưng vào lúc này, Dư Xuyên đứng ở trước mặt hắn ta như vậy không chút phòng bị, chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?
"Ông cứu tôi?" Trình Hạo nhìn chằm chằm Thường Duật, mới nhận ra miêu tả người này trung niên là có hơi quá. Ngoại trừ mái tóc hoa râm, con ngươi hơi vẩn đục, thế nhưng trên mặt hắn ta không có một nếp nhăn, dáng vẻ lạnh lùng và uy nghiêm, xem ra nhiều lắm cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi.
Thường Duật gật đầu, "Cậu bị mắc kẹt bên trong địa chấn. Ta cảm nhận được, nên ra tay cứu cậu."
Trình Hạo châm chọc nói: "Đừng giả bộ nữa, tại sao lại cứu tôi? Bốn phép biến hóa là ai lập ra? Còn không phải ông sao? Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng."
"Trình Hạo!" Dư Xuyên dường như muốn nói gì đó, nhưng bị Thường Duật ngăn lại.
"Mọi chuyện thực sự bắt đầu là do ta. Hai người có thể tìm được tới đây ta thật sự rất vui."
Trình Hạo lắc đầu, "Đừng đoán đói nữa, năm đó tại sao ông lại hại Dư Xuyên?"
Thường Duật dừng một chút mới nói, "Đây là chuyện của ta và Dư Xuyên. Ta đã giải thích với cậu ấy. Còn cậu thì sao? Cậu không có gì để hỏi ta?"
"Tôi sẽ nói cho cậu sau..." Dư Xuyên thì thầm vào tai Trình Hạo.
Trình Hạo hơi buông lỏng chút, "Tôi?" Suy nghĩ một chút, "Đúng là tôi có chuyện muốn hỏi ông, tôi muốn biết lai lịch của tôi."
Thường Duật có vẻ mong đợi hắn sẽ hỏi một câu như vậy, bình tĩnh nói: "Cậu là người bình thường hơn hai mươi năm rồi, sao đột nhiên lại muốn biết lai lịch của mình?"
Trình Hạo chậc một tiếng, "Tôi cũng muốn sống một cuộc sống bình thường qua hết đời này, nhưng sao ông lại sắp xếp cuộc đời của tôi? Từ việc nhận cha nuôi đến gặp Dư Xuyên, không phải đều liên quan đến ông sao?"
Thường Duật cúi đầu nở một nụ cười khổ, một thoáng liền qua, "Quả nhiên đều giống nhau, không dễ bị lừa..." Sau đó hắn ta nói với Dư Xuyên, "Dư Xuyên, tôi có chuyện muốn nói với bạn nhỏ Trình Hạo, trước tiên cậu cứ theo lời tôi vừa nói, phục hồi linh thể đi. "
Dư Xuyên biết hắn ta có ý định tách hai người ra, Dư Xuyên gật đầu nói với Trình Hạo: "Yên tâm đi, anh ấy sẽ không làm tổn thương chúng ta đâu." Nói xong y đi vào căn nhà gỗ.
"Cậu rất quan tâm đến Dư Xuyên?" Thường Duật thấy Trình Hạo vẫn luôn nhìn Dư Xuyên đến khi y vào nhà.
"Vô nghĩa, tôi không giống mấy người, bề ngoài ta là bạn bè sau lưng lại hại anh ấy cả đời." Trình Hạo có chút nóng nảy. "Nếu ông có chuyện muốn nói thì mau nói đi! "
"Cậu thích Dư Xuyên à?" Đột nhiên Thường Duật nói ra câu này.
"Cái gì?" Trình Hạo nhất thời bối rối không tin nổi, nghi ngờ lỗ tai mình không ổn, "Ông đang nói bậy bạ gì đó?
"Cậu thích cậu ấy." Lần này Thường Duật dùng giọng điệu khẳng định.
"Ông!" Mặt Trình Hạo không tự chủ được nóng bừng lên, tim đập thình thịch trong lồng ngực, như có thứ gì đó sắp lao ra khỏi mặt đất, "Nói bậy! Chúng tôi đều là đàn ông!"
Thường Duật nói: "Không ai có thể lừa gạt được ta, đặc biệt là cậu."
"Ông ở đây mở rạp xiếc kể chuyện cười à? Tôi chỉ coi anh ấy là em trai! Là một người bạn!" Trình Hạo theo bản năng né tránh ánh mắt dò xét của Thường Duật.
"Có vẻ như chính cậu cũng không phát hiện chuyện này."
"Tôi cảnh cáo ông!" Trình Hạo tức giận quay đầu lại, "Không được đi nói nhảm với Dư Xuyên!"
Thường Duật chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, "Ta có một cách, cậu có dám thử không?"
"Cái... cách gì?"
Thường Duật lấy từ trong túi ra một bình trúc, từ trong đó đổ ra một ít viên thuốc bùn to bằng hạt đậu, "Đây là thuốc chảy tâm, uống viên thuốc này sẽ khiến tim cậu đập kịch liệt khi đối diện với người mà cậu quý mến, như vậy cậu có thể hiểu rõ trái tim của mình."
Trình Hạo liếc nhìn viên thuốc trong tay hắn ta, chế nhạo: "Ông cho rằng tôi không biết ông đang giở trò gì sao? Ông đang muốn lừa tôi uống thuốc độc đúng không?"
"Đối với cậu, ta không cần phải làm chuyện này." Nói xong, Thường Duật lấy một viên thuốc nuốt vào, trong tay vẫn còn cầm vài viên, "Cậu dám không?"
"Tại sao tôi phải ăn đồ ăn của ông..." Trình Hạo do dự, vừa định nói mình không sợ đã bị Thường Duật cắt ngang.
"Ta chỉ muốn xác định một chuyện, hơn nữa viên thuốc này không có độc, nếu không thẹn với tâm đều có thể thử một lần." Điều này hoàn toàn chặn được lời nói của hắn.
"Nếu tôi không ăn thì sao?"
"Nếu cậu không ăn, ta cũng hết cách, chỉ là chuyện liên quan tới cậu ta không thể trả lời."
"Đáng khinh..." Trình Hạo không còn cách nào khác, đành ngậm một viên thuốc rồi nuốt xuống. Nuốt vào thoáng mát, tan nhanh, tạm thời không thấy khó chịu.
Thường Duật có hơi vui mừng, "Vì cậu nguyện ý tin ta, vậy ta sẽ nói cho cậu biết chuyện hai ngày qua... Phép thuật cậu gặp phải trên đường quả thực không phải do ta làm, mà là do người khác."
Trình Hạo cảnh giác nhìn hắn ta, cố gắng tìm ra kẽ hở, "Là ai?"
"Yến Ninh."
"Ồ, là tên cậu chiếm hời kia của Dư Xuyên?"
"Cậu cái gì? Gã không xứng." Thường Duật lộ ra vẻ chán ghét hiếm thấy, "Chỉ là con sâu mọt nhà họ Yến thôi."
Trình Hạo có chút mơ hồ, "Không phải tin tức mấy ngày trước nói ông ta đã biến mất rồi sao? Chẳng lẽ liên quan đến Dư Xuyên?"
Thường Duật gật đầu, "Gã cũng không phải biến mất không có lý do, bởi vì cần phải làm một việc gì đó, mà việc này phải được hoàn thành mà không được để ai biết. Trên danh nghĩa là biến mất nhưng thật ra gã đã đến Bồng Sơn."
"Ông ta tới đây làm gì?"
"Ba mươi năm trôi qua, gã biết Dư Xuyên đã tỉnh lại, muốn ngăn cản Dư Xuyên sống lại, mọi chuyện hai người gặp phải trên đường đều do Yến Ninh làm."
"Sống lại? Ý của ông là Dư Xuyên vẫn có thể sống lại?" Trình Hạo kinh ngạc, "Ông có biện pháp?"
Thường Duật nói: "Ta đợi ba mươi năm chỉ để giúp cậu ấy sống lại."
"Ông..." Trong lòng Trình Hạo nghi ngờ vô hạn, đây vẫn là tên biến thái mà hắn tưởng tượng sao? "Tại sao ông lại đối xử tốt với anh ấy như vậy?"
"Nếu không phải ta, bây giờ cậu ấy vẫn còn sống tốt... Là ta hại cậu ấy ra như thế này."
"Vậy là ba mươi năm trước mọi chuyện đều là do ông làm sao?" Trình Hạo nắm chặt tay, "Tính mạng của anh ấy? Cùng với đôi chân tàn phế?"
Thường Duật ngầm thừa nhận.
Trình Hạo tức giận, đấm thẳng vào mặt hắn ta, mắng: "XXX, ông XXX! Ông còn là người nữa không?"
Thường Duật bị hắn đánh đến choáng váng, sau đó mới phản ứng lại, giơ tay cố định hắn vào thân cây. Lần đầu tiên Thường Duật lộ ra vẻ mặt tức giận, "Trình Hạo, Nghiêm Minh Lễ dạy cậu như vậy sao!"
Nghiêm Minh Lễ chính là tên của viện trưởng, Trình Hạo giãy dụa, "Ông ấy dạy tôi thế nào liên quan gì đến ông!"
Thường Duật thu tay về, Trình Hạo đột nhiên từ trên cây ngã xuống, rên lên một tiếng, không ngừng mắng: "XXX, ông bị bệnh hả?"
Thường Duật nghiêm mặt nói: "Cậu không thể nói chuyện với ta như vậy được."
Trình Hạo không ưa dáng vẻ kiêu ngạo của hắn ta, đứng dậy vỗ vỗ bụi đất chuẩn bị rời đi, "Nói thì không nói, cứ thích chỉ chỉ chỏ chỏ, ông cho rằng ông là ai!"
Mới vừa xoay người cất bước, hắn nghe được người bên cạnh nói: "Ta là cha của con."