Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi

Edit: Mi An

Buổi tối 9 giờ, trung tâm thành phố Giang Thành vẫn náo nhiệt như vậy.

Mạnh Vãn đi phía trước, Lục Triều Thanh trước sau đi sau cô ba bước chân, không có ý định đi đến cạnh cô.

Tới gần cửa tiểu khu, người đi đường dần thưa thớt.

Mạnh Vãn dừng bước chân, xoay người, nhìn chăm chằm Lục Triều Thanh cũng dừng bước, hỏi: “ Anh có ý gì, chuẩn bị mỗi ngày đưa tôi về nhà?”

Không biết vì cái gì, luật sư Ngô làm như vậy, Mạnh Vãn chỉ thấy phiền, đổi thành Lục Triều Thanh, cô càng phiền hơn. Luật sư Ngô là đàn ông bình thường, đư cô về nhà là do có chút thích cô, hy vọng cùng cô ở chung một chỗ. Nhưng Lục Triều Thanh, anh ta căn bản không thích cô, làm như vậy chỉ sợ là vì chứng minh cái gì mà điều hòa vật lý gì đó, quả thực điên rồi!

Đối mặt với lửa giân của cô, Lục Triều Thanh chỉ dời ánh mắt xuống, nhìn về phía cái chân trắng nõn cùng cái quần ngắn cũn.

Chú ý tới tầm mắt của anh, Mạnh Vãn không khỏi mà cúi đầu, lại không thấy bất cứ cái gì không ổn.

“ Cô tan tầm muộn, con gái một mình đi đêm không an toàn.” Lục Triều Thanh giải thích.

Mạnh Vãn bỗng nhiên hiểu ra Lục Triều Thanh vừa mới nhìn cái gì.

Mạnh Vãn mặc quần đùi mát mẻ, đương nhiên cô cũng biết hai chân cô hấp dẫn không ít người qua đường Giáp, nhưng, một người máy như Lục Triều Thanh cũng sẽ chú ý đến chân cô?

Không hề dự liệu, Mạnh Vãn thế nhưng có điểm không được tự nhiên.

“ Trung tâm thành phố thì có cái gì nguy hiểm, lại nói tổng cộng có 15 phút đi bộ, chung quanh nhiều người, không cần anh lo lắng.” Mạnh Vãn cứng rắn nói, xoay người đi lên phía trước, cô uy hiếp trừng mắt nhìn Lục Triều Thanh một cái: “ Sau này anh có thể đi ăn mỳ sợi, nhưng không được chờ tôi, càng không được lại đưa tôi về, chúng ta chỉ là hàng xóm bình thường!”

“ Tôi đang theo đuổi cô.” Lục Triều Thanh không nhanh không chậm đi lên.

Mạnh Vãn cũng không quay đầu lại: “ Anh theo đuổi hay không cũng vậy, hai ta là không thể nào, nếu anh nhàn quá không bằng làm thêm nhiều thí nghiệm vật lý đi.”

Cô mới tan tầm từ tiệm mỳ, tóc vẫn để đuôi ngựa, bởi vì đi nhanh, đuôi tóc lắc qua lắc lại, Lục Triêu Thanh nhìn tóc cô, trả lời: “ Tôi hiện tại muốn hoàn thành thí nghiệm kết giao.” Đây là lần đầu tiên anh kết giao với người con gái khác, hơn nữa anh lại nguyện ý cùng cô thử phát triển mối quan hệ, cho nên anh sẽ kiên trì, thẳng đên thành công hoặc nếu thất bại thì phải có kết quả thất bại chính xác.

Quả nhiên là thí nghiệm!

Mạnh Vãn một câu cũng không muốn nói với anh ta.

Bên cạnh có tiệm trái cây, Mạnh Vãn đi vào, Lục Triều Thanh tiếp tục đi theo.

Nếu không phải biết anh là một người máy mọt sách, chỉ bằng việc anh cuồng đi theo như vậy, Mạnh Vãn còn tưởng mình gặp nguy.

Gần đó có mấy quả sầu riêng, Mạnh Vãn mua toàn bộ.

Lục Triều Thanh nhíu mày, anh cực kỳ không thích mùi sầu riêng.

“ Cô không cảm thấy sầu riêng rất thối sao.” Lúc Mạnh Vãn tính tiền, Lục Triều Thanh đứng bên cạnh hỏi, hy vọng có thể đánh bay ý tưởng mua sầu riêng của cô.

Ông chủ béo tiệm trái cây đang quyét mã vạch cho Mạnh Vãn, nghe vậy sâu kín mà liếc Lục Triều Thanh một cái.

Mạnh Vãn đột nhiên muốn cười, Lục Triều Thanh đúng là tên đại ngốc, đắc tội người khác khi nào anh cũng không biết!

“ Tôi thích ăn thối, ai cần anh lo.” Cô vui vẻ mà thanh toán.

“ Lê lần này không tồi, cho cháu một quả.” Mạnh Vãn là khách quen của tiệm trái cây, ông chủ béo vốn dĩ nhìn cô thuận mắt, nghe Mạnh Vãn trả lời xong, ông ta cười tủm tỉm từ quầy trái cây bên cạnh lấy một quả lê vàng tươi, cho vào túi cho cô.

“ Cảm ơn chú.” Mạnh Vãn một tay xách theo sầu riêng một tay xách theo lê đi.

“ Tôi xách giúp cô.” Sầu riêng của Mạnh Vãn nặng sáu, bảy cân Lục Triều Thanh thấy cô xách tay đỏ gắt gao, chủ động đề nghị nói.

“ Không cần.” Mạnh Vãn vẫn không nhìn anh.

Lục Triều Thanh liền ngậm miệng.

Hai người trước sau chen vào thang máy.

Thang máy có người người khác, sầu riêng nồng đâm “ hương khí” bay ra, có người ghét bỏ mà đi ra thang máy khác.

Mạnh vãn có chút ngượng ngùng, nhưng cô chính là thích ăn a.

Không tạm biệt cùng Lục Triều Thanh, Mạnh Vãn thẳng trở về nhà, cô trước bổ sầu riêng, ăn một miếng sầu riêng, còn lại bỏ vào tủ lạnh, tắm rửa trước, Mạnh Vãn đem vỏ quả sầu riêng cho vào túi rác đem ra ngoài cửa, sau đó liền đi tắm rửa.

Ngày hôm sau buổi sáng, Mạnh Vãn khó được ngày thức dậy sớm, cô phải làm bánh kem sầu riêng ngàn tầng, lại phát hiện mỡ đều dùng hết rồi, Mạnh Vãn quyết định đi xuống siêu thị dưới lầu một chuyến, kết quả cô mở cửa, phát hiện túi rác tối qua để ở cửa không thấy nữa.

Mạnh Vãn ngắm cửa nhà đối diện, là Lục Triều Thanh thuận tay cầm đi?

Kệ đi, Mạnh Vãn bước vào thang máy.

Chờ đến khi Mạnh Vãn xách theo túi đồ mua từ siêu thị nhỏ đi ra, liền thấy Lục Triều Thanh từ một quán bán bữa sáng bên cạnh đi ra, Mạnh Vãn giả bộ không nhìn thấy, Lục Triều Thanh tựa hồ không dự đoán được cô lại thức dậy sớm như vậy, hơi hơi kinh ngạc sau, anh nhanh bước chân đuổi kịp Mạnh Vãn, túi đồ của Mạnh Vãn không nhiều lắm, anh nhìn không sót thứ gì.

“ Cô phải làm bữa sáng?” Lục Triều Thanh ngoài ý muốn hỏi, theo như anh quan sát, Mạnh Vãn phần lớn đều dựa cơm hộp mà sống, cửa thường xuyên có vỏ hộp cơm, buổi sáng anh thường trông thấy.

Mạnh Vãn gật đầu có lệ.

Lục Triều Thanh trong lòng vừa động, xem ra cô trừ bỏ hấp cua, còn có thể làm bữa sáng.

“ Cô làm món gì?” Lục Triều Thanh lại hỏi, “ bữa sáng kiểu Tây?”

Trong giọng anh ẩn ẩn toát ra vài phần chờ mong, Mạnh Vãn kỳ quái mà liếc anh một cái, nghĩ đến anh ghét bỏ sầu riêng thối, Mạnh Vãn cười sán lạn: “ bánh kem sầu riêng, giáo sư Lục có muốn ăn một miếng hay không?”

Lục Triều Thanh tức khắc nhấp khóe môi, anh không thishc ăn sầu riêng, bất quá, Lục Triều Thanh muốn nếm thử tài nghệ của Mạnh Vãn, nếu cô làm bánh kem sầu riêng ngon, nói lên cô làm bánh kem khác ngon xác suất rất lớn.

“ Được, tôi hôm nay không lên trường, cô làm xong thì gọi tôi.” Lục Triều Thanh tiếp nhận ý tốt của Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn nhướng mày: “ Anh không phải không thích ăn sầu riêng sao?” Cô rõ ràng vừa thấy anh ta nhíu mày!

Sáng sớm ánh nắng tươi đẹp, xuyên qua cành cây chiếu sáng khuôn mặt Mạnh Vãn, nhìn khuôn mặt trắng nõn và đôi mắt sáng ngời, Lục Triều Thanh đột nhiên đối với bánh kem sầu riêng cô làm có vài phần chờ mong.

“ Tôi có thể nếm thử.” Anh nghiêm túc mà nói.

Kỳ thật Lục Triều Thanh chưa từng ăn qua sầu riêng, chỉ là ngửi mùi kia anh liền không chịu nổi, bởi vì kháng cự mùi hương kia, cho nên Lục Triều Thanh xác định mình thuộc về người không thích ăn sầu riêng.

Ánh nắng rời rạc chiếu tới Mạnh Vãn, cũng chiếu tới Lục Triều Thanh bên cạnh cô, hôm nay anh mặc một cái áo trắng ngắn tay, giáo sư vật lý trẻ tuổi thực sạch sẽ, không biết có phải vì vừa rửa mặt hay không, Mạnh Vãn vô tình ngẩng đầu nhìn, thế nhưng cảm thấy sáng nay ngũ quan Lục Triều Thanh phá lệ tuấn tú, lại đối ánh mắt nghiêm túc của anh, câu “ Tôi có thể nếm thử” kia thất giống như thêm nhiều hương vị khác.

Anh là muốn dùng bánh kem ám dụ cô, nói anh nguyện ý thử thích cô sao?

Người máy cũng sẽ thay đổi?

Mạnh Vãn yên lặng thu hồi ánh mắt, có điểm hối hận khi nói đùa cho anh ta bánh kem.

Bởi vì hối hận, sau khi bánh kem làm xong, Mạnh Vãn liền làm bộ đã quên chuyện này.

Lục Triều Thanh không quên, sau khi tìm tòi cách làm bánh kem sầu riêng, Lục Triều Thanh gửi Wechat cho Mạnh Vãn:

Bánh kem xong rồi sao?

Mạnh Vãn mới đem bánh kem bỏ vào tủ lạnh không lâu, sau khi làm lạnh vị của bánh kem càng ngon.

Cô dùng lý do đó trả lời lại Lục Triều Thanh.

Lục Triều Thanh xem xong, tùy tay cài đồng hồ báo thức sau 2 tiếng, sau đó vào thư phòng.

Mạnh Vãn muốn mang bánh kem đến tiệm mỳ chia sẻ cùng nhân viên, ướp lạnh không sai biết lắm, cô lấy bánh kem ra, đang chuẩn bị đem bánh kem chia thành 6 phần, Lục Triều Thanh lại gửi tin tới nữa.

Mạnh Vãn chưa thấy qua ai theo đuổi như vậy! Người khác theo đuổi đều là đưa cô các loại đồ vật, Lục Triều Thanh ngược lại, chăm chăm cùng cô đòi nợ!

Cũng may Mạnh Vãn không keo kiệt đến một miếng bánh kem cũng không cho, liền không quán can tâm mà cắt thêm một miếng, nhưng Mạnh Vãn vẫn chơi xấu, bánh kem của người khác đều điểm thêm một miếng xoài cùng hai quả anh đào, của Lục Triều Thanh chỉ có trụi lủi bánh kem sầu riêng.

Chia bánh kem xong, Mạnh Vãn một tay xách theo một túi bánh kem lớn, một tay cầm bánh kem của Lục Triều Thanh ra cửa. Cô vừa mới gõ cửa, Lục Triều Thanh liền đi ra.

“ Này.” Mạnh Vãn mặt khong biểu cảm đưa bánh kem qua.

“ Cảm ơn.” Lục Triều Thanh cố nén mùi sầu riêng, cầm bánh kem, đồng thời vô tình quét mắt nhìn hộp bánh kem trong tay Mạnh Vãn, nắp hộp bánh kem là trong suốt, bên trong bánh kem điểm miếng xoài, anh đào co thể thấy được rõ ràng. Lục Triều Thanh thích ăn xoài, nhìn bánh kem của mình, anh nghi hoặc hỏi Mạnh Vãn: “ Tôi như thế nào lại không có xoài?”

Mạnh Vãn nghe xong thật muốn cho anh ta một đấm.

Có bánh kem miễn phí ăn là được rồi, anh ta còn không biết xấu hổ yêu cầu có xoài?

“ Xoài không đủ chia, cái kia, tôi đi làm.” Mạnh Vãn không nghĩ nhìn ánh mắt khiếu nại của lục Triều Thanh, xách theo bánh kem vội vàng đến thang máy.

Lục Triều Thanh nhìn chằm chằm hộp bánh kem trên tay, thẳng đến khi cửa thang máy đóng lại, anh mới xoay người vào nhà. Mùi hương bánh kem phi thường nồng, mèo ly hoa ngửi được mùi, từ trong ổ mèo chạy tới, xa xa mà nhìn Lục Triều Thanh.

Lục Triều Thanh ngồi ở bàn ăn, cẩn thận quan sát bánh kem trước mặt, tuy rằng không có xoài và anh đào điểm xuyết, nhưng anh thừa nhận, bánh kem Mạnh Vãn làm rất tinh xảo xinh đẹp. Cô tặng kèm cái nĩa, Lục Triều Thanh nhíu nhíu mi, xúc một miếng, lại nín thở mà đem bánh kem vào miệng.

Một cỗ vị ngọt xa lạ lập tức tập kích đầu lưỡi vị giáo sư trẻ.

Lục Triều Thanh khó có thể tin được mà nhìn bánh kem, sầu riêng, cư nhiên là loại hương vị này? Hay là do trù nghệ làm bánh kem xuất thần nhập hóa của Mạnh Vãn?

Anh lại xúc một miếng, lại một miếng rất nhanh liền đem miếng bánh kem không bằng bàn tay ăn xong rồi.

Mèo ly hoa không biết đến dưới chân anh khi nào, kêu meo meo.

Giấy gói bánh kem còn thừa một ít vụn bánh, Lục Triều Thanh đem đến trước mặt con mèo, tiểu ly hoa vừa muốn liếm, Lục Triều Thanh bỗng thu tay về, dùng di động tra một chút, phát hiện mèo không thích hợp ăn bánh kem. Lục Triều Thanh liền đem giấy bọc bánh kem trên bàn ném vào thùng rác, mang ra ngoài cửa vất.

Mèo ly hoa:...

Tiệm mỳ sợi, mỗi nhân viên đều được ăn miếng bánh kem sầu riêng tình yêu của bà chủ Mạnh Vãn.

Tiếu Diệp thỏa mãn mà cảm khái: “ Bà chủ của chúng ta xinh đẹp, có trù nghệ, lại có tiền, tương lai chồng bà chủ rất có phúc!”

Từ Cường, Từ Duyệt cùng sinh viên làm thêm Tiểu Thấm đều cười, Trần Thủy Sinh yên lặng mà thu rác trên bàn.

Mạnh Vãn vỗ bả vai Tiếu Diệp: “ Được rồi, không cần vuốt mông ngựa, làm việc!”

Mọi người từng người trở về vị trí, Mạnh Vãn vừa ngồi xong, Lục Triều Thanh gửi tin nhắn đến: Bánh kem hương vị không tồi.

Mạnh Vãn trả lời một biểu cảm “ mỉm cười”, thông thường khi không muốn tiếp chuyện với ai cô đều gửi icon này.

Lần sau làm lại cho tôi một phần.

Mạnh Vãn: 100 một phần.

Mấy chục giây sau, trên màn hình đột nhiên hiện lên một bao lì xì, bao lì xì còn ghi chú: Hai phần bánh kem sầu riêng( thêm quả xoài).

Mạnh Vãn nhìn di động ngẩn người.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!