Trong khoảng không lạnh ngắt như tờ, bỗng dưng lớp trưởng Tịch Nhiên bước vào. Mọi người trong lớp ai nấy cũng đều giải tán vào chỗ ngồi của mình, trong lúc mọi người đều hỗn loạn và không để ý thì Dật Nhi chỉ ngồi ở phía sau nở một nụ cười nhạt. Giống như tất cả những điều này đều nằm trong dự đoán của cô rồi vậy.
"Cả lớp trật tự nào, hôm nay nhà trường đã cho ý kiến là thi học kì sớm hơn mọi năm. Có nghĩa là mọi người sẽ được nghỉ đông sớm hơn!"
Ý kiến mới này của nhà trường khiến cho các học sinh cũng chẳng biết là nên vui hay buồn nữa, thi sớm thì sẽ phải ôn thi sấp mặt cùng những ngày bận rộn mệt mỏi, nhưng nếu đổi lại là được nghỉ sớm như vậy cũng được.
Nhã Kỳ cũng chẳng nghĩ nhiều đứng lên viết lịch thi trên bảng cho cả lớp cùng chuẩn bị tinh thần, vậy là những ngày tháng bình yên đã không còn nữa mà thay vào đó là những buổi ôn luyện tới khi mặt trời bình minh. Phòng thư viện mọi người vẫn vắng tanh trong thời gian sắp tới chắc sẽ lại đông nghịt người mà thôi.
"Tiểu Kỳ à, chúng ta còn có một tiết thực hành ngoại khóa với các học trưởng và học tỷ khóa trên nữa. Vậy nên là mày đi nói với các anh chị ấy một tiếng làm bản báo cáo nha!"
Nhã Kỳ không nói nhiều liền gật đầu thật mạnh một cái rồi chạy lên phòng phát thanh báo cáo, không ngờ rằng đã có một ai đó trong phòng phát thanh trước cô. Nhã Kỳ e dè đẩy cửa vào phòng, không ngờ người ngồi ở trước mặt cô lúc này lại chính là Dật Nhi mới khi nãy còn đang ở dưới lớp.
"Mày đang làm gì vậy?"
"Hửm? Tất nhiên là phát thanh rồi!"- Dật Nhi bình tĩnh trả lời.
"Đó là công việc của tao mà..."
"Tao cũng chỉ là có ý tốt muốn giúp đỡ cho mày mà thôi!"
Dật Nhi ngồi tựa lưng vào ghế, tư thế rất giống với Trạch Dương khi tựa lưng vào thành giường ở nhà cô. Dật Nhi xoay một vòng sau đó đặt tay lên bàn, một tay chống cằm cười khẩy với Nhã Kỳ khiến cho cô ấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Nhưng mà tao chưa nghe thấy tiếng mày phát thanh, mày chưa phát phải không? Để tao làm cho!"- Nhã Kỳ cảm thấy có chút sợ hãi nên liền đánh trống lảng.
"Không cần đâu, đợi một chút nữa thôi! Tao đã phát thanh rồi mà!"
Nhã Kỳ nghe theo lời Dật Nhi nói cô đứng đấy chờ mãi chẳng thấy gì như lời Dật Nhi nói, tình tiết này đến một người đã lường trước được tất cả như Dật Nhi cũng chưa một lần nghĩ tới. Tuy hơi mất mặt nhưng cô vẫn để Nhã Kỳ lại phòng phát thanh và bảo cô ấy phát thanh cho các học sinh khác đi, còn mình thì sẽ đi ra ngoài một lát.
Nhã Kỳ tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng phần việc của mình thì vẫn phải làm cho đầy đủ thôi, nếu không xong chắc chắn lên lớp sẽ bị Tịch Nhiên sạc cho một trận. Cô vẫn đứng đó dõi theo bóng hình của Dật Nhi khi ra ngoài cửa.
Dật Nhi hậm hực bỏ về lớp, cô chắc chắn rằng bản thân mình đã bảo Hào Kiệt lên phòng phát thanh gặp mình mà, vậy tại sao hắn lại không lên cơ chứ? Trước nay, nếu đã hẹn gì đó với cô chưa một lần nào anh lại thất hẹn hay bỏ đi giữa chừng mà không nói gì cả, điều này khiến cho cô cảm thấy khá bất an.
"Tất cả là lỗi của anh! Tại sao năm ấy khi hai người yêu nhau rồi anh lại bỏ rơi chị tôi...?"- Tiếng Trạch Dương hét lớn khiến cho Dật Nhi chú ý, lại khiến cô càng tò mò hơn nên đã đi theo.
"Là ai cơ chứ? Rõ ràng là cô ta đòi chia tay tôi trước!"
"Anh còn chối cãi hay sao? Nếu không phải vì anh bắt cá hai tay thì chị tôi đâu có tới nỗi như vậy?"
Trạch Dương cũng không nhường nhịn chút nào, anh chỉ tay thẳng mặt Hào Kiệt mà nói lớn. Hào Kiệt tỏ vẻ là người trưởng thành vậy nên không muốn chấp anh.
"Vậy ai mới là bầy ra cái trò tình yêu giả tạo vớ vẩn để tôi tỏ tình với chị cậu hả? Ngay từ đầu nó đã rất sai và chẳng có ai đúng ở đây cả!"
Làm gì mà không có ai đúng cơ chứ? Vốn dĩ là đâu phải như vậy, tất cả là do cái tên ngốc này đi chệch với quỹ đạo vốn có mà ban đầu anh tính toán đó chứ, nếu không phải vậy thì hai người hiện tại đã có một mối tình hạnh phúc và ở với nhau mãi không rời rồi.
"Tôi chỉ bảo là anh cá cược với tôi thôi mà, ai bảo anh thua cơ chứ? Giờ lại đổ tội lên đầu cho tôi sao?"
"Lần đó,... cậu chơi an gian đúng không?"
Lời này được thốt ra khiến cho Trạch Dương như chết lặng đi, thì ra anh ta ngay từ đầu đã biết anh chơi gian lận rồi nhưng vẫn cố tình bỏ qua coi như chưa biết chuyện gì cả. Trạch Dương nghĩ tới đây lại cảm thấy như Hào Kiệt đang chấp nhặt trẻ con mà không chơi công bằng với anh, điều đó khiến cho anh cảm thấy vô vùng phẫn nộ.
"Ngay từ đầu anh đã biết tôi gian lận rồi mà, vậy thì tại sao lại không vạch trần ra mà lại giả vờ bị thua?"
"Ha, cũng không hẳn. Chỉ là tôi cảm thấy đề nghị cá cược mà cậu đưa ra rất thú vị và có vẻ như nó chỉ có lợi cho tôi mà thôi!"