Ánh nắng vàng của buổi hoàng hôn dịu mắt bao trùm lên cả thành phố, đem theo những con gió thoang thoảng của mùi hương ổi, bên cạnh những làn gió xào xạc qua ô cửa sổ là hai đứa bé đang chơi vui vẻ với nhau.
"Tiểu Kỳ à, từ bây giờ đây sẽ là bạn của con nhé!"
Nhã Kỳ chậm rãi bước đi không quên nhìn chằm chằm vào cậu bạn nam ở trước mặt mình, cô đưa tay ra phía trước cười nói.
"Xin chào, cậu tên gì thế? Tớ tên là Lăng Nhã Kỳ, chúng ta làm bạn nha!"
Trạch Dương e dè nhìn cô bé khả ái đáng yêu, không khác gì tiên nữ mùa xuân đang đứng trước mặt mình. Anh gật đầu nhẹ và nắm lấy đôi bàn tay nhỏ xinh của cô, nghiêng đầu nói:
"Tớ tên là Tô Trạch Dương!"
...
Nhã Kỳ tỉnh lại sau giấc mơ khi cô còn nhỏ cùng với cậu bạn thân là Tô Trạch Dương, và cũng là hàng xóm ngay gần nhà cô.
Cô nghe mẹ nói, từ khi cô sinh ra đã quen biết anh rồi chưa kể còn rất hay thích đi chơi và qua nhà nhau nữa, có những lúc còn quấn quýt lấy nhau không rời.
Bây giờ, cô mới nhận thức được rằng cả hai đứa lúc nào cũng như hình với bóng tới mức quen luôn rồi, cả lớp ai cũng bảo cô với cậu đang yêu nhau và bị gắn ghép thành vợ chồng.
Không hiểu mọi người nghĩ gì mà lại nói như thế chứ, cô thấy mình với cậu bạn thanh mai trúc mã ấy khác nhau một trời một vực.
"Ê, con heo lười kia đã chịu dậy đi học chưa hả?"
"Xuống ngay đây, đợi tao chút!"
Giọng nói trầm ấm văng vẳng lên phòng của cô khiến Nhã Kỳ vô cùng tức giận, mới sáng sớm mà đã bị anh trêu rồi chứng tỏ ngày hôm nay của cô rất xui.
Nhã Kỳ chạy thật nhanh xuống lầu lấy đồ ăn sáng, vội vã đi ra ngoài cổng. Chưa đi được mấy bước, cô đã thấy bóng hình của tên ngốc ấy hiện ra trước mắt rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào trong mắt cô anh chẳng cao được tới vai cô, còn suốt ngày ở trong nhà đọc sách chẳng chịu nói với cô câu nào. Vậy mà lúc này lại đang đứng trước mặt cô.
Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai, tuấn tú nhưng vẫn mang theo đôi phần nghiêm nghị rất biết quyến rũ người khác. Tuy nhiên vẫn không thể che giấu được cái vẻ cao cao tại thượng, rất thích tâng bốc bản thân và dìm người khác xuống đáy xã hội.
Trạch Dương gõ vào đầu cô một cái, anh cười nham hiểm nói.
"Sao còn không mau đi học? Mê mẩn nhan sắc của tao rồi hả?"
"Bớt nói nhảm đi, ai thèm mê mẩn mày chứ cái thằng chó nó yêu!"
"Hứ, mà mày chắc cũng chỉ ba mét bẻ đôi thôi nhỉ, con trai chả ai thích con gái lùn tịt như mấy nhóc tì đâu!"
"Cái gì mà lùn chứ, còn chả biết ngày bé ai cứ suốt ngày nói thích tao, còn suốt ngày lẽo đẽo theo tao như cái đuôi nữa chứ?!"
Chuyện ngày xưa từ lâu lắm rồi mà bị cô khơi gợi lại khiến anh vô cùng xấu hổ, anh đã không muốn khơi lại quá khứ đó của mình rồi mà cô vẫn nhắc lại. Nhã Kỳ được nhìn thấy gương mặt đang xấu hổ của anh, lộ rõ sự bối rối lại khúc khích cười, nét mặt vô cùng hào hức đang định trêu anh tiếp.
Bỗng nhiên, Trạch Dương dừng lại bóp hai bên má mềm mại của cô kéo lại gần mặt mình, anh nhếch mép lên cười cảnh cáo cô.
"Nếu cậu dám cho ai biết nữa, thì đừng hòng sau này tớ nấu đồ ăn cho mà ăn!"
Một lời cảnh cáo với điều kiện hết sức nhỏ bé, nhưng với một con heo như cô xuống dường đã lười biếng chứ đừng nói là lăn vào bếp, nghe anh nói như vậy liền gật đầu lia lịa.
Trạch Dương dắt chiếc xe đạp ra và đi tới chỗ của cô, ngày ngày họ đều đưa nhau đi học bằng chiếc xe đạp mà bố anh đã tặng hôm sinh nhật.
Nhã Kỳ như mọi khi liền leo tót lên yên xe, anh thấy hơi lạ liền quay ra phía sau nhìn tiểu bạch thỏ đang ngồi phía sau lưng mình. Cùng lúc đó, cô ngẩng đầu lên bắt gặp phải cặp mắt hoa đào vừa phong lưu lại mang dáng vẻ đa tình của anh, khiến cô ngắm nhìn tới ngơ ngẩn.
"Có đi học hay không?"
"Tất nhiên là có rồi!"- Nhã Kỳ ngạc nhiên với câu hỏi của anh.
"Có thì mau ôm vào đi!"
Những lần trước đi đâu có cần phải cô ôm vào như lần này, thế mà sao hôm nay lại nhõng nhẽo đòi cô ôm rồi. Nhã Kỳ dứt khoát không thèm ôm anh.
Trạch Dương thấy cô vẫn cứng đầu như vậy liền phóng xe một mạch thật nhanh, khiến cho cô suýt chút nữa là hồn bay phách tán sợ hãi, vô thức vòng tay qua người mà ôm vào anh, và hét lớn đòi dừng lại.
Anh liền nở một nụ cười đắc ý, khóe môi cong lên tạo thành một vòng cung rất đẹp.
"Nếu biết trước là như vậy thì ôm vào ngay, có phải nhanh hơn không hả? Đồ ngốc!"
"Cái đồ đại xấu xa nhà mày, tao không đi với mày nữa!"- Nhã Kỳ ngượng ngùng hét lớn.
Đúng là cái đồ đáng ghét, vì anh mà cô bị những ánh mắt dòm ngó của mọi người xung quanh đều hướng về mình. Nếu biết trước thì cô đã chẳng đi xe với anh làm gì rồi, để giờ xấu hổ hết với mọi người xung quanh.
Ai ai cũng biết từ nhỏ hai người đã dính liền với nhau như hình với bóng, ngày ngày cùng đi phá làng phá xóm nên ai cũng biết mặt gọi tên luôn rồi. Chỉ sợ có vài người nói là ồn ào rồi bảo với ba mẹ cô mà thôi.
Ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua những kẽ lá, mặt trời dải những tia nắng nhè nhẹ của sắc trời mùa đông lạnh lẽo. Con đường đi quen thuộc hằng ngày của hai người hiện ra trước mắt, Trạch Dương bon bon trở cô trên đường đi học.
Chẳng mấy chốc, Trạch Dương đã dừng xe trước cổng trường. Bỗng nhiên anh phanh gấp lại, khiến cho cô bé ngồi đằng sau không chú ý đã dán mặt vào lưng anh.
Chiếc mũi đỏ bị sưng lên khiến cho Nhã Kỳ rất tức giận, cô phụng phịu nói.
"Sao mày lại phanh gấp thế?"