(Truyện tiếng Trung nên về mặt chữ nghĩa khá phức tạp khi chuyển ngữ. Đọc hiểu nôm na thôi nha các bạn. Vài câu đôi lời là không giải thích được hết.)
Bên ngoài Trường thi, đám người đã không còn phải tiếp tục chen lấn.
Sự náo nhiệt và chấn động lúc ban đầu đã trôi qua, những người có liên quan trực tiếp với hơn vạn thí sinh, sau khi đến xem bảng và xác nhận danh sách cơ bản đều đã rời đi. Lại thêm tới giờ cơm, vào thời gian này, ánh nắng mặt trời sau chính ngọ là độc nhất, rất khó chịu nổi việc đứng phơi năng nơi không có mái che không có bóng mát, vì vậy mà người xem náo nhiệt trên cơ bản cũng đều tản đi rồi.
Cũng bởi vậy, Minh tiên sinh với dáng vẻ vô cùng chật vật cuối cùng cũng lách được đến trước khu vực công khai bài thi, vừa xem qua, con mắt đột nhiên co lại.
Chữ viết, là chữ viết mà lão nhận biết.
Đề, cũng là đề lão từng gặp qua, vả lại có ấn tượng khắc sâu, để đáp đề, lão gần như dùng hết tâm huyết viết cả một buổi chiều, làm sao có khả năng không nhớ rõ.
Phản ứng đầu tiên của lão là phẫn nộ, có người sớm tiết lộ đề thi!
Trước lúc thi Hội, ngay cả giám khảo ra đề mục cũng còn chưa được xác định ra, lấy đề thi đâu ra để có thể tiết lộ!
Lão vô cùng phẫn nộ!
Cả nửa đời người của lão bỏ lỡ tại trong việc này, tâm huyết nửa cuộc đời bỏ vào trong trường thi kín cổng cao tường này, tiếng xấu cũng được dựng lên bởi trong nửa cuộc đời đó, còn có bao nhiêu là học sinh đau khổ giãy dụa, không nghĩ tới tại trong mắt một số người nhưng là có thể dễ dàng giẫm đạp như thế, thiên lý ở đâu!
Càng bi phẫn chính là...
Lão cũng không xa lạ với nội dung đáp đề này, đó là do chính tay lão viết ra, làm sao có khả năng xa lạ cho được.
Lão nhìn qua một lần nội dung bốn đề, đã xác nhận, là do lão viết, có người gần như không sai một chữ, không sót chữ nào đem nội dung đáp đề của lão sao chép một lần.
Không khó đoán được người sao chép là ai, lão chỉ đem đáp án đưa cho một người, mà tên của người này ngay tại trên bài thi, được treo cao tại đỉnh bảng!
Đây là đáp án của lão, có người dùng đáp án này bắt lấy Hội Nguyên, có người dùng đáp án của lão bắt lấy Hội Nguyên đầy điểm!
Ngập tràn phẫn nộ hóa thành trầm thấp tiếng thở dốc "Ôi ôi" tại trong cổ họng, giống như dã thú cuồng bạo muốn cào xé tất cả.
Lửa giận ngập đầy thiếu một chút đem chính lão đốt cháy thành tro tàn.
Ngay từ đầu ý nghĩ của lão chính là muốn đi tố cáo.
Phải đi tố cáo, phải đi kiện!
Không quản các ngươi có gia thế như thế nào, không quản các ngươi có bối cảnh như thế nào, cùng lắm thì ngọc thạch câu phần, cũng cần các ngươi cho ta một cái công đạo!
Khinh người quá đáng a, sớm tiết lộ đề thi thì thôi đi, vậy mà còn không tránh không ngại, vậy mà lại dám lấy ra để thử lão, vậy mà cầm đề thi sớm tiết lộ đưa lão làm bài giải, sau đó cầm đáp án của lão đi lấy đầu bảng, quả thực hung hăng đến mức không kiêng nể gì cả, hung hăng đến khiến lệnh người giận sôi, trắng trợn lộ liễu, khinh người quá đáng!
Chưa thấy qua khi dễ người như thế...
"Đặc sắc nha! Thiên Sách luận này xác thực là đặc sắc, xác thực có cao kiến, rực rỡ chói mắt, lời văn bút ý thông suốt, liền mạch lưu loát, ta còn là lần đầu tiên trông thấy đáp đề Sách luận trong thi Hội mà có thể có cảm giác viết ra liền mạch lưu loát như thế."
"Nói thẳng ra phiền muộn trong lòng, văn chương trôi chảy như sông lớn cuồn cuộn sóng lớn lao nhanh, nói vậy khi A Sĩ Hành viết những lời này cũng viết được tận hứng và khoái ý."
"A Sĩ Hành này xác thực không phải người thường, tài trí mẫn tiệp lưu loát, thiên Sách luận này lấy được đầy điểm mười ta cũng phục rồi!"
"Chư vị, nếu như ta dự liệu không sai, bài văn này tất nhiên sẽ được đưa vào trường thái học làm bài văn mẫu bắt buộc."
Nắng mặt trời quá độc, mấy tên nam tử tại bên cạnh Minh tiên sinh nghị luận một phen, sau đó chịu không nổi nắng, cất lời chào nhau rồi rời đi.
Mấy người vừa đi, lại có người đến lấp vào thưởng thức.
"Hay cho một câu 'Một sớm nhập triều Quân vương điện, kết thúc sinh tiền thân hậu danh', không hổ là thủ bút của Hội Nguyên!"
"Đúng vậy, nhìn khí phách này, chỉ cần để cho ta tiến vào Quân Vương điện, liền sẽ chấm dứt được sinh tiền thân hậu danh (thỏa mãn đường công danh cả trong lúc sống và sau khi chết), khí phách này lớn cỡ nào a, hào khí xông trời cao a!"
"Công minh... Công minh... Ô ô..."
Một nam tử hai nhúm tóc mai đã hoa râm đột nhiên nức nở, chợt ngửa mặt cất tiếng nức nở, hình như có vẻ ngửa mặt lên trời ăn năn.
"Hoàng huynh, ngươi sao rồi?"
Kẻ đồng hành đứng bên cạnh dồn dập quan tâm nam tử đang nức nở kia.
Nam tử họ Hoàng lắc đầu, nhấc tay áo lau lệ, chỉ vào lời bài thơ, giọng đau đớn: "Ta cảm nhận được một thâm ý khác. Triêu Thiên Khuyết! Triêu Thiên Khuyết! Tên của bài thơ này làm sao không phải là tâm nguyện của bọn ta năm đó. Cùng kinh hạo thủ cầu công minh, là 'Công minh' mà không phải 'Công danh', nghĩ tới hồi đó ta tham gia thi cử mấy lần, dùng tẫn khổ công, không phải chính là vì một tiếng hót(đề minh) xua tan khổ sao? Cầu công minh, một từ 'Minh'(tiếng hót) này quả thực là đang hướng Thiên đề huyết a!" (đề huyết: thốt lên lời tâm huyết)
Nghe hắn nói như thế, người khác gật đầu: "Đúng vậy, một chữ 'Minh' này, một cụm 'Cầu công minh', đã nói ra hết sự chua xót của bao nhiêu người, một khi Minh thì kinh người, không Minh thì toàn bộ khổ công đều là trò cười, đề huyết a, một chữ này thật sự là đang đề huyết a!"
Một thủ thơ, người đối diện khác nhau, chỉ vì mỗi người có thân thế bối cảnh trải nghiệm khác nhau mà phẩm ra các loại cảm nhận khác nhau, nhưng đều phải khen một tiếng tốt.
Đứng ở trước bài thi, Minh tiên sinh ngửa mặt lên trời nhắm mắt, cũng giống người kia hình như có cảm xúc ngửa mặt nhìn trời ăn năn, nghe người xung quanh đưa ra các loại đánh giá tán dương đối với bốn đáp đề của 'A Sĩ Hành', trên mặt lão ngấn lệ, lệ chảy dài, chảy xuống trên râu nhỏ tí tách.
Lão là hận, ngay từ đầu thật sự rất hận, dám thầm lén trộm danh ta khổ công để thượng vị, hận không thể phóng đến Chung phủ tìm Dữu Khánh liều mạng!
Nhưng sau khi nghe được các loại tán dương, chậm rãi, chậm rãi không còn hận nữa rồi, lòng dạ dần dần bằng phẳng trở lại.
Dần dần, trong đầu lão xuất hiện những hình ảnh rất lâu trước đây.
Những hình ảnh tựa hồ đã quên đi tại thời khắc lão nhắm mắt lại này trở nên vô cùng rõ ràng.
Đó là quãng thời gian lão phấn chấn hăng hái nhất, là thần đồng mà khắp nơi khắp chốn, huyện phủ xung quanh, người người đều biết. Tại trong lần sơ thí đầu tiên liền một mạch đạt giải nhất cuộc thi giành cho thiếu nhi, dẫn tới vô số người khen tăng và tâng bốc, cũng là tại lúc đó chọn trúng được người nữ tử mà trong lòng lão rất ngưỡng mộ.
Tất cả đều rất tốt đẹp, đó là cảm giác muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Thẳng đến khi thi Hương, lão miệt thị các cử tử cùng thi, ngay trước mặt mọi người khẩu xuất cuồng ngôn, nói rằng danh Giải Nguyên trừ lão ra không còn có thể là ai khác!
Nào ngờ, thi xong, khi yết bảng, kết quả lại giáng cho lão một cú trời giáng, chưa nói tới Giải Nguyên, ngay cả hàng ngũ Kinh Khôi cũng không vào được, thứ hạng của lão xếp ở sau mười người, xấu hổ, lão xấu hổ không nơi dấu mặt, lúc đó trở thành trò chê cười. (Kinh khôi: 5 người dẫn đầu)
Hình như từ lúc đó, tâm tính mình xuất hiện biến hóa rất lớn, cũng không còn dám càn rỡ nữa rồi.
Lão cũng không ngốc, rất rõ ràng, nếu còn dám càn rỡ, người khác tất nhiên sẽ lấy kết quả thi Hương lúc trước để châm chọc, lão không có ngốc đến mức muốn tự rước lấy nhục.
Về sau lão ôm tâm tính dương danh rửa nhục vào kinh thành tham gia thi Hội, khi tiến vào trong trường thi này bắt đầu thi, đáp đề liền là cân nhắc từng câu từng chữ rồi lại cân nhắc từng câu từng chữ, dự đoán đề là ai do ra, dự đoán giám khảo thích như thế nào, cân nhắc mình đáp như vậy có khiến giám khảo không thích hay không.
Suy nghĩ lo được lo mất đó dày vò lão đến nổi nghĩ tới vẫn như rất mới mẻ, rất sợ tiếp tục thi rớt, rất sợ tiếp tục trở thành trò cười.
Kết quả sợ cái gì tới cái đó, sau khi yết bảng, dù lão đã từng là thần đồng, là cử tử vô cùng trẻ tuổi, đã thi rớt rồi.
Lần này không phải kết quả thi xếp hạng ở phía sau, mà ngay cả bảng cũng không lên được, trực tiếp rớt.
Sợ trở thành trò cười, kết quả thật đã trở thành trò cười rất to, không mặt mũi nào gặp người.
Sau đó một lần lại một lần, trước khi dự thi đều học theo người ta, trước khoanh vùng phạm vi ra đề, tỉ mỉ nghiên cứu sở thích của giám khảo, các quan văn trong kinh thành gần như đều được lão nghiên cứu tỉ mĩ.
Nhưng cuối cùng, kết quả thi Hội vẫn y nguyên là thất bại lại thất bại, mà người khác thì khi bại khi thắng.
Không người nào có thể cảm nhận được cảm giác của lão khi nhìn thấy cổng trường thi, với lão mà nói đó chính là một con quái thú đang há ra miệng lớn đỏ lòm với đầy răng nanh đang chực chờ ăn người.
Về sau, lão không dám về nhà nữa rồi, thật sự không có mặt mũi nào gặp lại những người đã từng đối diện với miệng lưỡi của lão, kể cả hàng xóm láng giềng và người khác, mới biết sắc mặt mình năm đó đáng ghét cỡ nào.
Tiếp sau đó lão dùng sự phóng đãng để che giấu, rước lấy cái danh tiếng 'Ngọ Hậu tiên sinh'. (Ngọ hậu: sau giờ Ngọ)
Chuyện cũ rõ ràng trong mắt, nước mắt đầy mặt, Minh tiên sinh chợt mở mắt, nở nụ cười, nhìn bài giải thi thị chúng trên tường, nở nụ cười.
Hận ý đối với Dữu Khánh triệt để tiêu tan, thật sự không còn hận nữa.
Bởi vì lão đã minh bạch, dù cho lần này là chính lão tiến vào trường thi, dù cho đối diện với đề mục như vậy, lão vẫn là thi không đậu.
Bài giải thi thị chúng trên tường làm cho lão tìm được đáp án khiến lão hoang mang nhiều năm.
"Trạng nguyên chi tài chân chính a!"
Bên cạnh, lại có người sau khi xem bài thi đoạt Hội Nguyên cất lời cảm thán.
"Trạng nguyên chi tài... Trạng nguyên chi tài..." Minh tiên sinh đem những lời này liên tục lặp lại một hồi, chợt cười khổ, liên tục nhấc tay áo lau sạch sẽ vết nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi, xoay người, vẻ mặt nhẹ nhõm đi ra đám đông.
Đi ra quảng trường này, khi tiến vào đường phố thì lão băng qua một chiếc xe ngựa, từ trên xe đi xuống mấy người, chính là Chiêm Mộc Xuân, Hứa Phí và bốn người Tô Ứng Thao.
Trên thân sáu người chưa tan mùi rượu, mới dùng cơm trưa xong từ tửu lâu đi tới đây.
Trên mặt Chiêm Mộc Xuân và Hứa Phí lộ ra nét phấn chấn hăng hái, có khó mà che giấu nỗi niềm nhân sinh khoái ý, trên người có khí chất siêu thoát tự nhiên.
Mà nét cười trên khuôn măt bốn người Tô Ứng Thao thì lộ ra sự gượng ép và hiu quạnh, bốn người rõ ràng lấy hai vị kia dẫn đầu, giữ người và người đã có chân chính phân chia cao thấp.
Không còn cách nào, nơi sáu người đặt chân đều có phái người đến xem bảng rồi, Chiêm Mộc Xuân và Hứa Phí đều vượt qua thi Hội, đều đã nhập Cống, nghĩa là họ đã thành mệnh quan triều đình, chỉ còn thiếu thi Đình sẽ do chính Hoàng đế bệ hạ chọn ra xếp hạng một hai ba Giáp nữa mà thôi.
Bốn người Tô Ứng Thao, không người nào may mắn tránh khỏi, toàn bộ thi rớt, thi Hương xếp hạng sau hai mươi tỷ lệ có thể đậu là không lớn, cũng không tính bất ngờ.
Nói cách khác, Chiêm Mộc Xuân và Hứa Phí lập tức sẽ tiến cung gặp Thánh rồi, mà bốn người Tô Ứng Thao còn không biết ngày tháng năm nào mới có được vinh hạnh này, có lẽ đời này cũng không có cơ hội tiến Hoàng cung.
Cũng may trước khi khai bảng, mấy người đã hẹn ước sẵn hôm nay tới đây, bằng không Chiêm Mộc Xuân và Hứa Phí hiện tại thật đúng là không rảnh tụ tập cùng bọn họ.
"Chiêm huynh, Hứa huynh, ta nói không sai đi, sau giờ Ngọ nơi đây mới tương đối thông thoáng, buổi sáng tới đây khó mà xâm nhập." Tô Ứng Thao đưa quạt xếp trong tay chỉ tới quãng trường phía xa bên ngoài trường thi giờ đã không còn chen chúc nữa, giọng điệu càng thêm khiêm tốn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!