Dữu Khánh suy nghĩ cũng phải, đều là những người không quan tâm đến ánh mắt thế tục, thí dụ như vị chăn dê kia, là không có khả năng cùng với người khác thành một tốp.
Hắn không biết vì sao trong ý thức mình chợt lóe ra ý nghĩ như vậy, nhưng mà suy nghĩ theo lý thì lại phát hiện mình quả thực đã suy nghĩ nhiều.
Nam Trúc lại bồi thêm một câu, "Đúng rồi, Tam trang chủ đã nói rồi, tới thêm những khách nhân như thế, buổi tối sẽ đồng thời thiết yến, long trọng khoản đãi, nói chúng ta cũng cùng nhau tham gia, nói là Đại trang chủ vốn đang bế quan tu luyện cũng có khả năng sẽ lộ diện."
Dữu Khánh nhìn Kiều Thư Nhi một cái, "Như vậy đi, chút nữa ta và lão Cửu đi làm chút chuyện, nếu như có thể trở về đúng lúc thì chúng ta sẽ đồng thời tham gia, nếu như không thể đúng lúc trở về, hai người các ngươi đi đi."
Kiều Thư Nhi và Nam Trúc nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ không lý giải được.
Nam Trúc hoài nghi, hỏi "Đi làm gì?"
Dữu Khánh trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói ra: "Ta muốn thử nhìn xem, nhìn xem có thể tìm được hắc y nhân tối hôm qua kia hay không."
Nam Trúc sửng sốt, "Ngươi tìm hắn làm gì?"
Dữu Khánh: "Ta muốn biết thiếu niên đó có phải tối hôm qua bị hắn giết chết hay không."
Nam Trúc nhún nhún vai, thở dài, "Ai, người cũng đã chết rồi, là ai giết còn có trọng yếu hay sao?" Chỉ còn kém chút nói ra là chyện không liên quan tới chúng ta.
Dữu Khánh dứt khoát nói: "Rất trọng yếu! Vì sao không phải là người khác bị giết, mà hết lần này tới lần khác lại đúng là thiếu niên có tiếp xúc với chúng ta bị giết? Nếu như quả thật là do hắc y nhân tối hôm qua làm, ta muốn biết vì sao hắn phải lựa chọn thiếu niên kia để hạ thủ. Nếu như không phải là hắc y nhân kia làm, vậy thì vì sao Liệt Cốc sơn trang phải nói là do hắn làm?"
Nam Trúc kinh nghi, "Ngươi hoài nghi Liệt Cốc sơn trang đang lừa dối hay sao? Cầm một cái tính mạng của tộc nhân mình, còn là tính mạng của một thiếu niên, dùng để nói dối thì có ý nghĩa sao?"
Dữu Khánh: "Tại thời điểm lúc trước, ta cũng cho là như vậy, 'Tính mạng tộc nhân của mình' đây là một cái sự thật thực tế để cơ bản kết thúc được sự việc, nhưng sau đó, ta lại luôn cảm thấy có chút kỳ quặc, cho nên cần phải tìm hắc y nhân kia để xác nhận."
Nam Trúc trực tiếp liếc mắt khinh bỉ, "Hoàn toàn không cần thiết, xác nhận được là ai làm thì thế nào chứ, chẳng lẽ ngươi còn muốn báo thù cho thiếu niên kia hay sao?"
Gã có điểm sợ tên gia hỏa lão Thập Ngũ này về phương diện xung động nào đó, khi lần đầu tiên nâng kiếm đi chém Vân Hề, thiếu một chút làm cho gã bị hù chết, rõ ràng là Vân Hề càng mạnh mẽ, rõ ràng đã dùng hết thủ đoạn làm cho Vân Hề tin tưởng mọi người là cùng một tốp, nào ngờ tên gia hỏa lão Thập Ngũ này nhiệt huyết xông lên đầu, hô khẩu hiệu 'Sống mà làm người' liền xông lên chém rồi, hình ảnh đó quả thực là giống như chẳng quan tâm gì nữa, muốn không bị hù dọa cũng khó.
Dữu Khánh: "Ngươi không cảm thấy chuyện có liên quan tới Liệt Cốc sơn trang, tên hắc y nhân kia có khả năng biết rõ rất nhiều sao?"
"Ách..." Nam Trúc hơi giật mình, suy nghĩ một chút, nếu nói như thế, từ lời hắc y nhân khuyên nhủ để phán đoán thì tựa hồ có khả năng này, hơn nữa tựa hồ còn có khả năng rất lớn, chần chừ nói: "Ý của ngươi là..."
Dữu Khánh: "Điểm then chốt chân chính của Liệt Cốc sơn trang, đại khái là tại trong thân thể ngọn núi này, biểu hiện ra ngoài nhìn như rất rộng rãi, kì thực hành lang bên trong sơn thể đều có tầng tầng canh gác, phòng thủ nghiêm ngặt, căn bản không thể chạm đến bên trong nó, dựa vào mấy người chúng ta mà muốn thăm dò tình huống bên trong này sợ rằng rất khó, đã là như vậy, không ngại đổi một phương hướng hạ thủ để đi sâu vào."
Nam Trúc lập tức bừng tỉnh đại ngộ, đã hiểu rồi, bắt tay vào từ phía bên hắc y nhân để tìm hiểu tình hình có khả năng càng đơn giản hơn một ít, hắc y nhân đã trở thành đầu mối cảu bọn họ.
Kiều Thư Nhi hơi cúi thấp đầu, hơi hơi cắn môi.
"Lời tuy nói như thế, chỉ là, đi đâu tìm được hắc y nhân kia chứ?"
Nam Trúc lại lắc đầu buông tiếng thở dài.
Dữu Khánh: "Người khác tìm không được, không có nghĩa là ta tìm không được. Nơi đây nếu đã là một cái gia tộc, nhang hương để tế bái tổ tiên hẳn phải là không ít, ngươi giúp ta kiếm tới một ít tới."
Lại là dâng hương? Nam Trúc đại khái đã minh bạch hắn muốn làm gì, cái trò tạp kỹ thần thần quỷ quỷ kia làm cho gã không biết nói gì. Hơi chút trầm mặc, sau đó nói ra: "Nếu đã là như thế, không bằng cùng đi đi, nhiều người dễ làm việc."
"Phải chui vào trong địa đạo, nơi nước đục trời tối đen, nhiều người trái lại loạn, có lão Cửu đi theo chiếu ứng là đủ rồi. Từ Tộc huy liền có thể thấy, Liệt Cốc sơn trang này nhất định đang che giấu gì đó, các ngươi cứ ở tại chỗ này quan sát tình huống nơi này."
Cùng lúc đó, bên trong một gian thạch thất xây dựng có điểm giống như là thần miếu, đèn đuốc sáng trưng, vị trí điện thờ là pho tượng một người nam nhân.
Một lão già tóc dài áo choàng, đầu đội kim cô, hạc phát đồng nhan (tóc bạc nhưng mặt mày hồng hào), cầm bình dầu trong tay, đang thêm dầu cho từng hàng đèn treo trên giá, thần tình nhạt nhẽo. Người này không phải ai khác, chính là Đại trang chủ Ngô Đao của Liệt Cốc sơn trang.
Nhị trang chủ Ngô Tạ Sơn tóc bạc râu đen, khuôn mặt nghiêm túc cũng có mặt.
Tam trang chủ Ngô Hòa Vận đang tường thuật cho hai người nghe tình huống của ba nhóm khách tới.
"Ninh Triêu Ất..." Ngô Tạ Sơn thì thầm tự nói một tiếng, sau đó hỏi: "Bên ngoài cũng có điểm cung cấp rượu nho thượng hạng của Liệt Cốc sơn trang chúng ta, làm gì phải từ rất xa chạy tới đây để mua?"
Ngô Hòa Vận: "Người ta nói đúng lúc đi ngang qua nơi này, thuận tiện tới đây, ta có thể làm sao bây giờ, đánh đuổi người ta đi hay sao?"
Ngô Tạ Sơn: "Ta không nói ngươi không nên tiếp đãi, lẽ nào ngươi không cảm thấy không thích hợp sao? Hiện tại còn chưa tới mùa buôn bán, thời điểm này bình thường ngoại trừ thương khách đã cố định nguồn tiêu thụ, ít có người tới đây. Hai ngày này trái lại rất tốt, ngày hôm qua tới một nhóm người tiện đường tới trừ yêu, hôm nay lại tới ba nhóm người tới mua rượu, đem so với lúc bình thường, lần này, người đến không phải là vô cùng tập trung và quá nhiều chút rồi sao?"
Ngô Hòa Vận: "Ta đương nhiên biết rõ, vẫn là câu nói kia, ta có thể đánh đuổi người đi sao? Quy củ của sơn trang chúng ta đã mấy nghìn năm như thế, đãi khách hòa khí, dù cho chịu chút tức giận cũng không sao, nói chung chỉ cần là khách nhân có thể dễ tự dễ tán thì giống nhau không kết thù kết oán, chuyện bình thường cúi đầu chịu thiệt nhường một bước cũng được, tận lực tránh cho rước lấy thị phi ngoại giới."
Đưa lưng về phía hai người chậm rãi thêm dầu, Đại trang chủ Ngô Đao lên tiếng rồi, "Không người nào nói ngươi làm sai, quy củ này vẫn phải tiếp tục tuân thủ, không nên rước lấy ân oán dây dưa không rõ cho sơn trang, dễ dàng làm cho phức tạp, như vậy thì sẽ xuất hiện không thể hậu quả dự đoán. Nhưng sự tình quả thực khác thường, chỉ mong không nên cuốn lên phong ba gì, phải mật thiết quan tâm."
Ngô Hòa Vận ừ một tiếng, "Ta biết rõ."
...
Tiếng đập cửa vang lên, Dữu Khánh mở cửa nhìn, là Nam Trúc, liền để cho người tiến vào.
Bên trong phòng, Mục Ngạo Thiết đã tới, đang chờ, tình huống cụ thể thì Dữu Khánh đã nói cho y biết.
Nam Trúc đi vào bên trong phòng, cầm một bó hương trên tay giao tới, Dữu Khánh cầm lấy trực tiếp nhét vào trong tay áo.
Đôi mắt Kiều Thư Nhi vụt sáng, không biết cầm theo hương thì có tác dụng gì.
Dữu Khánh nghiêng đầu ra hiệu với Mục Ngạo Thiết, cất một tiếng, "Đi."
Nam Trúc đưa tay ngăn cản lại, nhắc nhở: "Không nói một tiếng với bên phía Ngô An sao?"
Dữu Khánh: "Báo một tiếng chắc chắn sẽ bị đuổi theo, trước tiên không cần quản tới hắn. Về sau nếu như hắn có hỏi, thì ngươi ứng phó một chút, nói đã đi tìm kiếm tung tích yêu quái rồi, chúng ta là tới trừ yêu, cũng không thể một mực ngồi ở nơi này chơi đùa đi?"
"Được rồi." Nam Trúc buông tiếng thở dài.
Vì vậy ba nam nhân đi ra cửa, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết trực tiếp rời đi, hai người đi vòng bậc thang một đường đi đến cuối.
Đi ra sơn thể, Dữu Khánh phóng mắt phân rõ một cái phương hướng, sau đó dẫn theo Mục Ngạo Thiết đi về phía hắc y nhân biến mất, đó là phương hướng hạ du của dòng nước, hắn nhớ kỹ tiểu hài tử có máu màu kim sắc kia ở trong lòng đất thì cũng là đi theo hướng hạ du.
Có lẽ cũng không nhất định ẩn chứa ý gì, nhưng hắn vẫn xem như là phương hướng truy tung ưu tiên.
Hai người rất nhanh liền xâm nhập vào bên trong vườn nho rộng lớn, trên đường thỉnh thoảng có thể gặp được tộc nhân họ Ngô làm việc bên luống nho.
Tại bên trong vườn nho, một hồi đi xuyên qua, phụ trách quan sát phía sau, Mục Ngạo Thiết đột nhiên nhắc nhở: "Ngô An tới rồi."
Dữu Khánh quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện Ngô An quả nhiên đang một đường lướt nhanh đi đến, xem ra hai người rời đội vẫn là đã bị phát hiện, nhưng mà cũng rất bình thường, là chuyện nằm trong dự liệu. Hắn cũng không có dừng lại chờ đợi, coi như không có phát hiện ra, trực tiếp lắc mình chui vào trong lỗ thủng ở gần đây, Mục Ngạo Thiết cũng nhảy xuống theo.
"Đi đường thủy, không lưu vết tích."
Ném xuống một câu xong, Dữu Khánh đã là đạp nước mà đi, lướt nhanh đi trên mặt nước.
Đối với Mục Ngạo Thiết tu vi cũng là phá Huyền mà nói, làm được chuyện Lăng Ba Vi Bộ như thế này cũng không khó khăn, chạy theo sát.
Hai người ở trong mương tối quẹo vòng quẹo vèo một hồi, khi đã xác định hẳn là không còn tiếp tục dễ dàng bị truy tung thì mới lên bờ, lúc này Dữu Khánh mới tại dưới một cái lỗ sáng rút ra một cây hương đốt cháy lên, tại giao lộ có bốn phương hướng giao nhau trong lòng đất nhìn chằm chằm hương khói bốc lên, lẳng lặng quan sát.
Mục Ngạo Thiết rất khó hiểu mà nhìn hắn, do dự một lúc rồi cuối cùng nhịn không được mới hỏi một câu, "Ngươi thật sự có thể thỉnh thần hỏi đường sao?"
Dữu Khánh thuận miệng nói: "Tự mình đoán đi."
Mục Ngạo Thiết không nói nên lời.
Dữu Khánh quan sát kỹ một hồi, vẫn chưa phát hiện được dị thường gì, nhận thấy trong lúc nhất thời tìm không được đầu mối, cuối cùng liền dứt khoát dẫn theo Mục Ngạo Thiết thẳng đến phía bóng tối hạ du mà đi.
Tại dưới đất luồn lách một hồi, thẳng đến cuối cùng cũng không còn nhìn thấy bất cứ điểm sáng nào nữa, Dữu Khánh mới thử tại một lỗ động gần nhất nhô đầu ra ngoài quan sát, phát hiện quả nhiên đã đến phần cuối khu vườn nho.
Nhìn nhìn xung quanh, từ cửa động trở xuống dưới, nhìn về phía trước tối như mực, không biết mương nước tiếp tục đào về phía trước là thông tới đâu.
Hắn lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng, nhìn chằm chằm hương khói trong tay quan sát một hồi, thì thầm tự nói một câu, "Thông gió..." Liền lại tiếp tục đi tới trước.
Mục Ngạo Thiết cũng lấy Huỳnh thạch ra đi theo ở phía sau, khi đối diện với bóng tối thì lòng cảnh giác tự nhiên mà xuất hiện, một tay chậm rãi rút kiếm ra cầm trong tay, cẩn thận đề phòng bị theo đuôi.
Đi không bao xa, hai người liền phát hiện mương nước trong lòng đất càng ngày càng ít dấu vết nhân công đào ra, sau cùng thì lối đi nhỏ ở hai bên triệt để biến mất, tiếp tục đi tới phía trước thì chỉ có thể là lướt trên mặt nước.
Đã đi đến nơi đây, tự nhiên sẽ không dễ dàng ngừng lại, hai người lần nữa đạp nước mà đi.