Nam Trúc nói lời này nghe có chút hung hăng.
Dữu Khánh nghiêng đầu ra hiệu, "Bao no để nói sau, trước tiên quản tốt hiện tại đi."
"Nói tới hiện tại, ta trước sẽ đem mấy ngày nay đều quản tốt cho ngươi." Dáng vẻ Nam Trúc như trước đó đã tính kỹ càng, lại nhảy tiến vào bên trong hang động trên vách núi đá.
Bọn họ đem vị trí cửa động đào tại cách mặt đất một trượng, cửa động còn được chỉnh sửa thành giống như ban công.
Trong động rất nhanh lại truyền đến âm thanh đào móc, Dữu Khánh tạm không quản, trước tiên bay lên vách đá, đi đến phía trên thung lũng quan sát địa hình xung quanh.
Chờ đến khi hắn đi tản bộ một vòng trở về, vừa đúng lúc trông thấy nơi cửa động mới đào ra đang bốc khói, nhanh chóng chạy đến nhìn xem, khói càng lúc càng lớn, có thể nói là khói đặc cuồn cuộn.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều tại bên ngoài động ngước cao đầu nhìn cửa động bốc khói lên cuồn cuộn.
Dữu Khánh không cần đoán cũng biết là chuyện tốt do Nam Trúc làm ra, đi đến liền hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Nam Trúc bình thản ung dung, ha hả đáp: "Không có gì, một chút nữa ngươi sẽ biết."
Thấy gã còn lấp lấp lửng lửng, Dữu Khánh đành phải nhẫn nại chờ đợi, kết quả chưa đợi được đáp án, trái lại chờ đến Từ Giác Ninh bị dẫn tới.
Từ Giác Ninh vừa chạy tới liền hỏi: "Các ngươi làm gì vậy? Ở đỉnh núi bên kia đều có thể nhìn thấy chỗ các ngươi đây đang bốc khói."
Nam Trúc tiếp lời đáp: "Trong sơn động có chút ẩm ướt, kiếm chút củi đem vào đốt một chút kho khô ráo."
Từ Giác Ninh không biết nói gì.
Chờ đến khi khói đặc tan hết, trong động đã triệt để tắt lửa, Nam Trúc lại chạy đi vào quét dọn, Từ Giác Ninh còn cố ý chạy đi vào nhìn xem, phát hiện trong động bị xông khói đen thùi, Nam Trúc đang cạo khói đen trên vách.
Không nhìn ra được kết quả gì, Từ Giác Ninh tùy tiện hàn huyên mấy câu liền rời đi.
Tới lúc chạng vạng, Nam Trúc đứng ở động khẩu kêu gọi một tiếng, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết tiến vào bên trong động nhìn xem, phát hiện ở cuối động lại xuất hiện cái hang nhỏ, chỉ thấy bên trong chất đống sợ là có hơn trăm quả đào.
"Nhanh chóng ăn, mọi người thay phiên ăn, thay phiên canh gác, ta đã ăn no rồi, ta đi trông chừng cho các ngươi." Nam Trúc cười hắc hắc xoay người đi ra hang động.
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau không nói nên lời, đại khái đã minh bạch là chuyện gì xảy ra.
Chuyện khác trước tiên không quản, chính là hướng tiên đào mà tới, không có gì phải khách khí, hai người vạch lấy đào ra trước tiên gặm ăn rồi nói tiếp.
Cũng ăn không được bao nhiêu, một người ăn trước hai trái liền no rồi.
Dữu Khánh quay đầu lại gọi Nam Trúc tiến vào, Nam Trúc lập tức đem tảng đá lúc trước đã chuẩn bị sẵn dùng để làm bàn bên trong phòng di động về ngăn cản che hang nhỏ lại.
"Được rồi, về sau thì đừng dùng biện pháp phức tạp như thế nữa, đã gây chú ý, còn mệt vô cùng. Lão Thất, biện pháp luyện kiếm chặt cây gì đó của ngươi cũng đừng dùng nữa, đừng để nán lại một năm liền đem cành lá cây đào nơi đây chém sạch. Việc này, về sau đến đêm, thừa dịp bầu trời tối đen thì đi hái đào, một người hái, hai người canh chừng xung quanh, thay phiên nhau làm là được. Đừng tập trung vào một cây, nhớ kỹ điểm này thì vấn đề sẽ không lớn."
Dữu Khánh dặn dò một phen, xem như là đưa ra một cái biện pháp đơn giản trực tiếp, cầm hạt đào trên tay đưa cho Đầu To ở trên vai, biết rõ tên gia hỏa này thích ăn cứng, thử nhìn xem.
Có cơ hội cũng thật là phải thử xem nhiều một chút, nhìn xem có thể thử ra được Đầu To có ăn thứ gì khác hay không, chủng loại thức ăn quá kém đa dạng quả thực cũng là một vấn đề, đoạn thời gian trước bị giam giữ, tại đó ráng ruột chịu đói đã thể hiện ra được rồi.
Mà ăn Linh Mễ và xương cốt cũng là lúc trước trong lúc vô ý phát hiện ra, đó khẳng định cũng không phải là thứ mà Đầu To trời sinh đã ăn.
Nói như thế nào chứ, sau khi biết rõ Đầu To từng đi tìm kiếm cứu binh tới cứu bọn họ, liền xem như là tương đối để tâm đối với cơ bản sinh hoạt của Đầu To.
Răng rắc, Đầu To thử cắn một miếng, sau đó "Tích" một tiếng, ói ra chút hỏa tinh, xem như là ói ra, thể hiện không ăn.
"Ai, không nên phun lửa lung tung có được hay không, chỉ còn lại có nửa kiện y phục rồi."
Đầu vai y phục đang bốc khói, Dữu Khánh thở vắn than dài đưa tay vỗ dập tắt, lưu lại mấy cái lỗ thủng cháy đen điểm xuyến trên vai.
Hắn lại vận công đem hột đào bóp vỡ, rộp, hạt đào tương đương cứng rắn nứt vỡ ra, bóc ra đào nhân ở bên trong, sau đó ném vào trong miệng mình nhai ăn.
Đầu To nghiêng đầu nhìn hắn.
"Vị đạo cũng không tệ lắm, di, linh khí trong nhân hạt đào này càng nồng đậm."
Dữu Khánh bất ngờ cất lên một câu, tiếp đó lại bóp nát một hạt đào, bóc nhân đào ra đặt trên bàn đá, lại bắt Đầu To ở trên đầu vai đặt xuống bên cạnh nhân đào.
Đầu To cắn một miếng, lại khóc một tiếng, ói ra hỏa tinh, vẫn là không ăn.
Dữu Khánh nhặt lên thả vào miệng mình, tự ăn, lấy chút Linh Mễ đặt trên bàn đá, lúc này Đầu To mới dát băng dát băng bắt đầu hưởng thụ.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thì học theo, lột nhân đào nếm thử, phát hiện quả thực cũng không tệ lắm...
Sáng sớm mấy ngày sau, Dữu Khánh và Nam Trúc ngồi ở trên sân thượng uống trà, kỳ thực cũng không phải trà, chính là nước mà Đầu To đun.
Sau khi biết được uống nước do Đầu To đun có thể trừ tà, sư huynh đệ ba người là mỗi ngày đều phải uống một lần, dù sao là đang sinh sống tại địa phương quỷ quái khắp nơi đều là tà khí.
Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi xuống, đào viên trước mắt xanh um tươi tốt, quả đào to tròn xen lẫn giữa tán cây làm đẹp, khiến người có cảm giác cảnh đẹp ý vui, còn có hương thơm của quả đào.
Bên trong động, đột nhiên truyền đến một trận khớp xương bùng nổ âm vang lách cách rồm rộp, Dữu Khánh quay đầu lại nhìn tới, đứng dậy, đi vào bên trong động.
Khoanh chân đả tọa bên trong động, Mục Ngạo Thiết thở phào ra một hơi, trên mặt lộ ra sự vui mừng khó mà tự kiềm chế, sau đó chậm rãi đứng lên.
Dữu Khánh nhìn y, hỏi: "Đột phá rồi?"
Mục Ngạo Thiết chậm rãi nắm chặt song quyền, nhìn trái nhìn phải nhìn xem song quyền, đằng hắng đáp: "Đúng, cuối cùng đã đột phá rồi."
"Chuyện tốt." Dữu Khánh cười ha hả, chậm rãi uống nước trong chén đá, tâm tình vô cùng sung sướng, thậm chí còn cao hứng hơn cả bản thân mình đột phá.
Giờ phút này, hắn đột nhiên cảm thấy toàn bộ mạo hiểm đều đáng giá.
Lúc trước mỗi lần khi gặp phải thời điểm lo lắng cho tính mạng, hắn đều sẽ hoài nghi việc mình dẫn theo hai vị sư huynh đi ra ngoài mạo hiểm có phải là sai rồi hay không.
Bây giờ nhìn thấy được kết quả thiết thực như vậy, hắn cảm thấy mình người chưởng môn này không có làm sai, cuối cùng đã đem tiêu chuẩn tu vi của toàn bộ môn phái rất nhanh tăng lên.
Một mình vui không bằng mọi người đều vui, hắn quay đầu lại gọi: "Lão Thất, lão Cửu đã đột phá rồi. Lão Thất..."
Bên trong động, hai người phát hiện Nam Trúc đang ngồi ở sân thượng bên ngoài đờ ra, không khỏi nhìn nhau, sau đó đồng thời di chuyển đi ra.
Đi đến bên cạnh Nam Trúc mới phát hiện được, Nam Trúc đang nhìn một gốc cây đào ở một bên hang động, đờ ra.
Một cây đào tương đối nhỏ, chỉ cao khoảng hai trượng, tán cây vừa lúc vượt qua cửa hang động bên này, mọc sát chân núi, lớn lên có chút dị dạng, cũng không xum xuê. Căn cứ vào tình trạng lớn lên của toàn bộ cây đào trong đào viên có thể thấy được, cây này hẳn là do quả đào rơi xuống trên mặt đất rồi mọc rễ nảy mầm lớn lên.
Hai người không nhìn ra cây đào này có điểm gì đáng giá đờ ra, Dữu Khánh đẩy vai Nam Trúc, hỏi "Gì vậy?"
Lúc này, Nam Trúc mới chậm rãi đứng lên, hạ thấp giọng nói: "Các ngươi nhìn kỹ xem lá cây đào này có gì khác biệt với lá của những cây đào khác."
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết lập tức nhìn chăm chú, tỉ mỉ quan sát.
Sau một lúc lâu nhìn kỹ, Dữu Khánh hỏi Mục Ngạo Thiết ở bên cạnh, "Ngươi có nhìn ra sự khác biệt gì không?"
Mục Ngạo Thiết lắc đầu.
Nam Trúc lại lên tiếng, "Nhìn ánh nắng chiếu xuyên lá cây, so sánh với lá cây của những cây khác bị ánh nắng chiếu xuyên qua."
Được nhắc nhở như vậy, hai người tiếp tục nghiêm túc quan sát, rất nhanh liền phát hiện thấy bất đồng.
Lá của những cây đào khác tại dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, gân lá bên trong lá cây rõ ràng có màu đen, việc này rất bình thường, bởi vì đã bị tà khí xâm nhiễm.
Không bình thường chính là cây đào dị dạng ở bên cạnh hang động này, ánh nắng chiếu rọi xuống, gân lá bên trong lá cây rõ ràng tương tự như lá cây của cây cối bên ngoài, hình như không bị tà khí xâm nhiễm.
Dữu Khánh đi tới bên cạnh cửa động, đưa tay với lấy một đoạn cành cây vào tay, khá mất sức lực mới vặn gãy được cành cây vô cùng bền bỉ, kể cả một quả đào đồng thời hái vào tay, quay về trực tiếp bứt xuống một lá cây xé ra nhìn mặt vỡ, phát hiện bên trong quả nhiên không thấy dấu hiệu tà khí xâm nhiễm.
Hắn lại trực tiếp đem quả tiên đào kia bóp vỡ ra, nước giọt tí tách, thịt quả bên trong mọng nước thấm nhuần, còn có cảm giác óng ánh trong sáng, đường gân trong thịt quả sạch sẽ, cũng không thấy chút nào dấu hiệu bị tà khí xâm nhiễm qua, một làn hương đào thơm tho nồng đậm tràn vào mũi.
Lại nhìn nhìn mặt cắt cành đào bị vặn gãy, đồng dạng không phát hiện thấy dấu hiệu bị tà khí xâm nhiễm.
Ba người quay mặt nhìn nhau, sau đó Dữu Khánh đưa tay đem quả tiên đào bị bóp vỡ ném đi, hoặc là nói là trực tiếp dùng sức nện lên mặt đất đập nát, lãng phí cũng không lưu lại.
Cũng là không có cách nào, vạn nhất có người nhìn thấy thì làm sao bây giờ?
Người nào đều có thể lộ liễu táo bạo chơi đùa, chỉ là không thể lưu lại.
Nhìn chằm chằm cây đào kia suy nghĩ một hồi, Dữu Khánh lẩm bẩm: "Tại sao có thể như vậy, vì sao cây đào này có thể không bị tà khí ảnh hưởng, lẽ nào dưới cây đào này chôn bảo bối gì hay sao?"
Nam Trúc ừm một tiếng, nói: "Ta cũng là nghĩ như vậy, dưới cây này hẳn là có thứ gì đó khắc chế tà khí, chính là không tiện đào a, dễ dàng bị người phát hiện."
Mục Ngạo Thiết đột nhiên lên tiếng, "Suy nghĩ nhiều, dưới cây không có bảo bối."
Dữu Khánh và Nam Trúc đồng loạt quay nhìn về phía y, Nam Trúc kinh ngạc hỏi, "Làm sao biết?"
Mục Ngạo Thiết bình tĩnh đáp: "Mấy ngày nay, nước đầu tiên mà Đầu To nấu, ta vẫn luôn là thuận tay giội xuống bên này, vừa lúc là đổ xuống dưới gốc cây."
Bọn họ dùng Đầu To để nấu nước thì có thói quen, ngại Đầu To bẩn a, bò loạn bay loạn, cho nên đều là trước tiên đun một lần nước, rửa một lần, làm sạch một chút, nước này không người nào uống, đều là đổ đi.
"..."
Lão Thất và lão Thập Ngũ đều á khẩu không trả lời được, bởi vì trong nháy mắt đã hiểu biết ý của lão Cửu.
Nam Trúc nhỏ giọng nói thầm, "Mạnh mẽ như thế sao? Người uống có thể trừ tà, rễ cây hấp thu cũng có thể trừ tà cho cây sao?"
Mục Ngạo Thiết nhắc nhở một chút, "Hẳn phải là vừa vặn có thể khắc chế tà khí. Vân Hề tà thể là sụp đổ như thế nào, các ngươi cũng đã nhìn thấy."
Trong đầu hai người Dữu, Nam lập tức hiện lên cảnh tượng Vân Hề tà thể lan tràn sụp đổ như phóng xạ, không thể không thừa nhận Đầu To chân chính là khắc tinh của tà vật, ngay cả Vân Hề cũng phải sợ hãi.
Nam Trúc lại nhỏ giọng nói: "Muốn xác nhận có đúng hay không thì thật sự rất đơn giản, tìm cây khác thử xem là được rồi."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!