Tan vỡ thành từng điểm, một cái người hình dáng rõ ràng như vậy lại đột nhiên cứ như vậy không còn nữa rồi.
Thiên Vũ từ trên hạ xuống, lơ lửng ở giữa hai người, hai người thì đồng thời quay đầu lại tức giận nhìn chăm chú hắn.
Mông Phá lớn tiếng chất vấn: "Vì sao giết nàng ta?"
Thiên Vũ: "Ta không có giết nàng ta, cũng không muốn giết nàng ta, ta làm sao có khả năng giết nàng ta, là các ngươi truy ta quá chặt, ta nhất thời trong tình thế cấp bách đã quên nàng ta không thể thấy ánh nắng mặt trời."
Hướng Lan Huyên cười nhạt, "Chuyện ma quỷ này của ngươi có thể lừa gạt được người nào? Với tốc độ của ngươi, thiên hạ ít có người có thể bằng, chỉ bằng hai người chúng ta truy đuổi là có thể làm cho ngươi giết chết nàng ta sao, chính bản thân ngươi có tin không?"
Thiên Vũ đột nhiên nhấc tay, cầm lấy vạt áo mình, kéo ra, lộ ra lồng ngực, cũng lộ ra một cái vết thương trên lồng ngực mình, giống như là bị đao cắt qua, vết thương nhìn như là vết thương cũ chưa lành, có thể nhìn thấy huyết nhục bên trong, khẳng định không phải vết thương mới bị gây nên.
Mông Phá và Hướng Lan Huyên đều ngẩn người, quả thực là không nghĩ tới trên thân vị này vậy mà có bị thương.
Đại khái cũng đã hiểu được ý của vị này, hành động tại trong lúc tình thế cấp bách, không chú ý, thất thủ dẫn đến Vân Hề tử vong.
Có lẽ là thật, nhưng cho dù là sự thực, hai người cũng phải kiên trì hoài nghi.
Mông Phá: "Nói đi, trước khi nàng ta chết đã nói với ngươi cái gì?"
Thiên Vũ thả vạt áo trở về: "Ta biết rõ các ngươi hoài nghi cái gì, nếu các ngươi cứ muốn nghĩ như vậy, ta cũng không có biện pháp nào. Nhưng các ngươi đều là có đầu óc, không ngại suy nghĩ cho tốt, các ngươi cảm thấy trong thời gian ít như vậy nàng ta có thể nói với ta cái gì? Điều kiện gì cũng không có, nàng ta chưa được có bất cứ bảo đảm gì, hoặc là nói còn chưa tra tấn cạy miệng nàng ta ra, ngươi cảm thấy nàng ta có thể dễ dàng nói ra hết hay sao? Bí mật của Tiểu Vân gian, chúng ta muốn biết quá nhiều, cần có thời gian giải thích, ta có thể dễ dàng giết chết nàng ta diệt khẩu hay sao?"
Mông Phá và Hướng Lan Huyên cũng cảm thấy lời này có lý, cũng không cho rằng tron gthời gian chạy trốn ít như vậy, yêu ma kia có thể đem bí mật nói ra rõ ràng.
Ngoại trừ một cái mạng của yêu ma kia, bọn họ cũng không có gì khác có thể áp chế đến yêu ma, lại thêm bị bọn họ làm cho thành như vậy, không hận bọn họ mới là lạ, dù tình dù lý đều không nên nhanh như vậy nói ra mới phải. Lại nói, nếu cứ như thế dễ dàng nói ra, Thiên Vũ có thể tin sao? Có thể chưa xác định liền giết chết yêu ma kia để diệt khẩu sao?
Nhưng, yêu ma kia chết đi chính là điểm đáng ngờ lớn nhất, hai người tuyệt đối không dễ dàng buông tha hoài nghi, Hướng Lan Huyên một mực chắc chắn, "Nàng khẳng định đã nói với ngươi cái gì đó!"
"Nếu như ngươi cứ muốn nói như vậy, cứ muốn càn quấy, ta cũng không có biện pháp nào!" Thiên Vũ vung tay áo, vù một tiếng bay đi, không quản tới.
Sắc mặt âm tình bất định, hai người trái lại cũng không có làm ra động tác cưỡng ép ngăn cản gì, quả thực tìm không được động cơ, chỉ là hoài nghi mà thôi, như vậy thì không đáng giá động thủ không tiếc giá nào, tạm thời cũng chỉ có thể là bay đi theo, sau việc lại xem tình huống.
Đợi khi ba người lục tục bay trở về đến nơi đánh bại Vân Hề, chỉ thấy thân thể của đồ vật khổng lồ nằm sụp đổ tê liệt trên mặt đất, giống như một bức họa trên mặt đất.
Còn có một ít cao thủ của ba phương lúc trước đuổi theo, lúc này cũng đã chạy tới nơi, đang cùng tụ tập với mấy người Dữu Khánh.
Ba người hạ xuống, đều nhịn không được đưa tay bắt lấy tà thể bị đốt cháy của Vân Hề lên kiểm tra, thậm chí còn bóp nát kiểm tra, nhưng không nhìn ra kết quả gì.
"Đây là có chuyện gì?" Mông Phá hỏi thủ hạ.
Thủ hạ lắc đầu đáp: "Không biết, khi chúng ta tới nơi, nhìn thấy chính là như vậy."
Mông Phá lại nhìn chăm chú về phía ba người Dữu Khánh, không cần hỏi, nhìn ánh mắt liền biết là cùng một câu hỏi.
Dữu Khánh lập tức giải thích: "Chúng ta cũng không biết, khi các ngươi đi rồi, đại quái vật này lung lay lảo đảo một hồi, sau đó liền bắt đầu từ giữa cái mâm thịt bị trương, dần dần bị đốt cháy, sau cùng ầm ầm đổ nhào xuống, sau đó thì cứ như vậy rồi." Nói đến điều này, hắn còn nhìn nhìn ba vị cao thủ, chỉ phát hiện trên ống tay áo Thiên Vũ có dấu vết của chất lòng màu mặc lục, thử hỏi, "Vân Hề đâu chứ?"
Hướng Lan Huyên lập tức hỏi: "Ngươi nói nàng ta là Vân Hề? Có thể xác định?"
Cái gì gọi là có thể xác định? Trong lòng Dữu Khánh lập tức nói thầm, các ngươi bắt được Vân Hề không có xác nhận trái lại bào lão tử xác nhận là có ý gì?
Hắn lập tức nhận thức được, có thể đã xảy ra chuyện gì rồi, ngoài miệng thì trả lời: "Ta đương nhiên có thể xác định, nàng ta muốn giết ta, muốn tính toán nợ nần tại trong Kiến Nguyên sơn cổ mộ với ta, là chính miệng nàng ta nói ra, ta mới biết được nơi đây mới chính là bản thể của Vân Hề, trong Kiến Nguyên sơn cổ mộ chỉ là nàng ta luyện hóa ra một cái phân thân. Mẹ nó, ta hiện tại cuối cùng đã biết rõ vì sao nàng ta nói cho ta biết vị trí của Tiểu Vân gian, thì ra là vì giết ta."
Hướng Lan Huyên và Mông Phá quay mặt nhìn nhau.
Sau đó Mông Phá trầm giọng hỏi: "Vậy ngươi trốn làm gì? Chúng ta đã cho ngươi tự do, còn phái người bảo hộ các ngươi, các ngươi vì sao phải nghĩ hết biện pháp chạy trốn?"
Dữu Khánh hai tay giang ra, ngạc nhiên trả lời: "Chúng ta không có cách nào không trốn a! Là Tần Quyết âm thầm nói cho chúng ta biết, nói các ngươi muốn hại bọn ta, hắn còn lập ra kế hoạch chạy trốn giúp chúng ta, giúp chúng ta chạy trốn, sau khi chúng ta chạy trốn tới nơi này, Tần Quyết cũng đến nơi, chúng ta mới biết được hắn và Vân Hề cấu kết với nhau, là đang giúp Vân Hề dụ dỗ chúng ta tới đây, chúng ta mới biết được bị người lừa gạt hãm hại, nếu không thì chúng ta cũng không dám gặp lại các ngươi. Việc này các ngươi có thể tìm Vân Hề để xác nhận!"
Tần Quyết? Mông Phá và Hướng Lan Huyên lập tức quay đầu lại nhìn chăm chú hướng về phía Thiên Vũ.
Gương mặt Thiên Vũ căng căng ra, hỏi: "Ngươi là nói Tần Quyết cũng đến nơi đây? Người đâu chứ?"
Dữu Khánh quay đầu lại chỉ hướng mặt hồ, "Khi chúng ta nhảy vào trong hồ chạy trốn, Tần Quyết truy vào trong hồ truy sát chúng ta, Vân Hề thứ đồ vật khổng lồ kia đột nhiên từ đáy hồ hiện thân, chúng ta cũng không biết Vân Hề đang làm trò quỷ gì, vậy mà trước tiên đem Tần Quyết giết chết, sau đó mới truy sát chúng ta. Khi các ngươi thẩm vấn Vân Hề, có thể hỏi thử xem, chúng ta cũng muốn biết rõ là chuyện gì xảy ra."
Hỏi cái rắm! Mông Phá và Hướng Lan Huyên trong lòng hiện lên cùng một ý nghĩ, nhưng mà người nào đều không nói ra Vân Hề đã chết rồi.
"Sau đó mới truy sát các ngươi? Ý của ngươi là nói, sau khi Vân Hề giết chết Tần Quyết, lại không có thể giết chết được ba người các ngươi?"
Hướng Lan Huyên đề xuất nghi vấn.
Dữu Khánh nhìn khắp nơi xung quanh, nhìn thấy được căn phòng sắt ngã lăn ra đất ở xa xa kia, nhấc tay chỉ đến, lại là một phen sinh động như thật mà kể lại, kể ra chuyện bị sóng vỗ lên bờ như thế nào, kể ra đã bị giày vò như thế nào, kể ra làm như thế nào trốn vào trong phòng sắt kháng cự, kể cho biết làm như thế nào cắt tách đoạn xúc tu ra để ẩn thân.
Có thể kể đều kể ra, chủ yếu những gì trải qua quả thực cũng là sự thật, sau khi kể xong, hắn lại bổ sung một câu, "Không tin các ngươi có thể hỏi Vân Hề."
Người khác nghe đều vô cùng lo sợ, không nghĩ tới ba người này lại là như vậy mà tránh thoát được một kiếp, nếu không phải có ba phương đầu lĩnh đúng lúc chạy tới, ba tên gia hỏa này sợ là chạy trời không khỏi nắng.
Nhiều thứ trước không nói, nghe nói căn phòng sắt kia rắn chắc như vậy, một đám người dồn dập đi đến kiểm tra, sau khi nhìn xem có người thậm chí còn rút kiếm chém thử, kết quả cũng chỉ là tại mặt trên lưu lại chút dấu vết mà thôi.
Mọi người lập tức biết rõ gặp được bảo rồi, nhưng mà đồ vật quá nặng, dời cũng không dễ dời đi, lại không dễ phân tách, tạm thời cũng chỉ có thể là ném tại nơi đó.
Ba phương thế lực đương nhiên là hiệp thương phân phối.
Mà Dữu Khánh thì nhân cơ hội này nhắc nhở Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết một câu: Vân Hề chết rồi!
Hai vị sư huynh hiểu ý, lúc trước lão Thập Ngũ mở miệng liền đẩy lên người Vân Hề, bọn họ liền cảm thấy kỳ quái, hiện tại đã hiểu rồi, giải thích không rõ thì cứ đầy lên thân người chết!
Đương thiên, ba phương nhân mã lập tức được điều tới đây, cũng tất nhiên là phải điều tới đây. Lúc trước là tìm kiếm khắp nơi không mục đích, bây giờ đã phát hiện được sào huyệt của Vân Hề, đương nhiên phải ngay tại chỗ tìm kiếm.
Sau khi bố trí công việc xong, Long Hành Vân cũng bị người đưa đến trong gian phòng sắt kia.
Trong phòng, Thiên Vũ, Hướng Lan Huyên, Mông Phá và bộ phận nhân viên nòng cốt đều tại tràng, phòng sắt rõ ràng đã được dùng như trung tâm chỉ huy tạm thời.
"Hắc, vậy mà lại là một cái phòng sắt."
Tiến vào, hết nhìn đông tới nhìn tây, Long Hành Vân nhịn không được vui vẻ thốt ra một câu, tại nơi đây có thể nhìn thấy công trình đã là ngạc nhiên, vậy mà còn là bằng sắt, đương nhiên kinh ngạc.
Đương nhiên, cũng không quên hành lễ, sau khi hành lễ lại phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình có chút không thích hợp.
Thiên Vũ thả bộ bước lên trước, nhìn gã, hỏi: "Lúc trước ngươi hiến kế buông thả cho ba người A Sĩ Hành, để cho bọn hắn hết nước cạn lương thực, còn nhớ rõ không?"
Đó là tác phẩm đắc ý của mình, Long Hành Vân nhịn không được cười gật đầu nói: "Nhớ kỹ, nhìn căn phòng sắt này, tam thúc, có phải là có hiệu quả rồi hay không?"
Thiên Vũ lại hỏi: "Người nào dạy cho ngươi biện pháp này?"
Long Hành Vân nháy nháy mắt, "Đương nhiên là tự ta nghĩ ra..."
Bốp! Lời nói còn chưa có nói xong, trên mặt đã hứng một cái bạt tai, tự nhiên là Thiên Vũ tát.
Không còn cách nào, Tần Quyết là người phía bên Yêu giới mang vào, bây giờ Dữu Khánh cung khai ra là Tần Quyết cấu kết với Vân Hề mưu hại hắn, còn nói là Tần Quyết giúp hắn chạy trốn, lại chính là Thiên Vũ cùng hai nhóm người khác thương nghị việc buông thả cho A Sĩ Hành, lại thêm chuyện "Ngộ sát" Vân Hề lúc trước, lẽ nào đều là hiểu lầm hay sao?
Muốn không cho lời giải thích làm rõ cũng không được.
Chiết phiến trong tay lạch cạch rơi xuống đất, Long Hành Vân che mặt, kinh ngạc, "Tam thúc, ngươi..."
Với gã mà nói, đây là lần đầ tiên đối phương động thủ đối với gã.
Thiên Vũ lạnh lùng hỏi: "Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, là ai dạy ngươi biện pháp đó?"
Long Hành Vân còn muốn mạnh miệng, nhưng vừa nhìn qua ánh mắt của mọi người nhìn trừng trừng, cảm giác được không đúng, chột dạ, do dự.
Thiên Vũ đột nhiên quát lớn: "Nói!"
Long Hành Vân giật nảy mình, buột miệng nói ra, "Là Tần Quyết."
Thiên Vũ có thể nói là nghiến răng nghiến lợi, lúc đó khi vị này hiến kế thì mình rất bất ngờ, còn cảm thấy mình đã xem thường, khi Dữu Khánh khai ra Tần Quyết, y liền phản ứng lại, ý thức được là chuyện gì xảy ra, lúc này đã được đến xác nhận, lúc này thực sự là ý nghĩ muốn làm thịt tên vô liêm sỉ này cũng sinh ra rồi, lạnh lùng nói: "Những gì trải qua, tình hình cụ thể và tỉ mỉ, dám giấu giếm mảy may, một khi tra ra được thì bảo mẹ ngươi tới Tiểu Vân gian nhặt xác cho ngươi!"
Một khi nghiêm túc, Long Hành Vân cũng sợ hãi, lúc này lầm bầm lầu bầu đem việc Tần Quyết bày mưu tính kế nói rõ ra một lần.
Đã đến tình trạng này, Thiên Vũ lại hoài nghi tới việc vì sao Long Hành Vân cố ý tiến vào Tiểu Vân gian, vừa hỏi, quả nhiên, cũng là do Tần Quyết xui khiến.
Rất hiển nhiên, Tần Quyết kia vốn là người mưu đồ gây rối.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!