"Mẹ nó, còn cho rằng ngươi có đường tài lộ gì tốt, ngươi đừng làm ta sợ."
"Mấy chục vạn dân đói, đã đủ thảm rồi, ngươi còn muốn từ trên đầu bọn họ cạo lấu dầu, việc mà người người oán trách cũng có thể làm sao?"
"Lời là nói như thế không sai, nhưng trên thực tế lý lại là một chuyện khác, các ngươi cần phải biết, dân đói là gì? Là người sắp chết a!
Các ngươi có nhân nghĩa đạo đức của các ngươi, nhưng bọn họ chỉ cần mạng sống, mạng sống, có hiểu không?
Bọn họ kỳ vọng có người đi cứu bọn họ, kỳ vọng có người đi buôn bán bọn họ, không vì việc gì khác, chỉ vì có cơ hội sống sót.
Các ngươi ăn uống no đủ ngồi ở trên bàn rượu đương nhiên có thể miệng đàm luận đầy nhân nghĩa đạo đức, dân đói không được ung dung như loại người các ngươi, chỉ cần có thể tiếp tục sống sót, có thể có cơ hội bán mình đã là may mắn lớn nhất. Đối với bọn họ mà nói, người chỉ biết tại ngoài miệng nói lời nhân nghĩa đạo đức mới là người vô sỉ nhất!"
"Ui, ngươi nói đường hoàng như vậy, đã như vậy, ngươi sao không đi làm nha, đừng chỉ động mồm mép, đi làm chút chuyện thực tế đi a."
"Ha hả, đạo lý thì ta cũng chỉ có thể nói ngoài miệng mà thôi a. Nếu thật làm như vậy, còn không phải bị nước bọt dìm chết đuối. Thứ gọi là nhân nghĩa đạo đức đó quá đáng sợ, dù ngươi có lý, nhưng đa số thời gian thế nhân vị tất đã phân rõ phải trái với ngươi. Nạn dân chỉ là nhóm nhỏ, thế nhân mới là đa số, người không theo đa số sẽ chết a!"
"Xì, biết rõ là được."
"Lại nói, ta hình như nghe nói thủy tai lần này là do Ty Nam phủ làm ra?"
"Hừm, ai nói không phải, ta cũng đã nghe nói rồi, nghiệp chướng a!"
"Ừm, hình như là nói phía bên Chiếu châu có một cái hồ lớn chưa từng khô cạn, nói là đáy hồ có khả năng có tiên gia thủy phủ gì đó. Vì để tìm được tòa tiên gia thủy phủ kia, Ty Nam phủ đào ra một con kênh để thoát nước, kết quả khiến hạ du biến thành một vùng ngập lụt, tạo ra vô số nạn dân."
"Ai, nghe nói trước đó cũng đã tổ chức cho bách tính hạ du rút khỏi, hình như là tính theo đầu người, ngươi là phú thương hay khất cái đều giống nhau, đối xử bình đẳng, một người mười lượng bạc. Nhưng mà đám quan phủ kia từng tầng từng tầng cắt xén, thực tế phát được tới tay bách tính thì cũng chỉ còn chưa đến một lượng bạc."
"Đúng vậy, nhà cửa bách tính, sống tạm ruộng đồng, các loại gia sản gì gì đó mang đi không được chưa nói tới, sau khi ly hương một lượng bạc làm sao có thể an cư? Nhười ta đang sống rất tốt, ngươi đưa chút tiền đó, tự nhiên là không chịu rời đi."
"Những bách tính kia cho rằng mình đoàn kết kháng cự là được, cho rằng mặt trên cũng không dám làm bậy. Mà những cẩu quan kia cũng cho rằng dù sao liên quan đến tính mạng nhiều người như vậy, cũng cho rằng có thể kéo dài cho qua. Nào ngờ Ty Nam phủ chẳng thèm quản tới chút điêu dân và cẩu quan kia, nói lúc nào làm liền lúc đó làm, thời gian vừa đến lập tức động thủ, kết quả trong nháy mắt người chết đói vô số, thảm a!"
"Nghe nói Triều đường vì việc này mà chấn động, lại đúng lúc thời điểm Quốc khánh sáu trăm năm Cẩm quốc, bệ hạ tức giận, phái Huyền Quốc công đi tra rõ việc này, cho Huyền Quốc công đại quyền tiền trảm hậu tấu. Nghe nói Huyền Quốc công một hơi chém đầu hơn ba trăm cẩu quan."
"Hắc, Ty Nam phủ còn không phải là một điểm đánh rắm cũng không có sao."
Trong góc, Dữu Khánh chậm rãi nhấp rượu, nghiêng tai lắng nghe.
Hắn cũng biết, những lời nói chuyện như vậy, cũng chỉ có đám người giang hồ qua đường như bọn họ mới dám nói, nếu là phổ thông bách tính thì không dám nghị luận như vậy.
Cơm no rượu say, Dữu Khánh gọi chủ quán tính tiền, vỗ xuống một đồng bạc rồi đứng dậy rời đi.
Hắn thuận tay lấy xuống áo choàng màu rám nắng treo trên cây cột ở một bên, rung mở ra khoác tại trên vai, buộc kỹ, không quản tới mũ treo phía sau, sờ sờ chút râu ngoài miệng, lúc này xuyên qua tiệm rượu rời đi.
Đảo mắt đã rời kinh được hơn nửa tháng.
Bây giờ, dáng vẻ hắn trở lại giống như thời điểm lúc đầu xuất sơn.
Khôi phục lại bím tóc đuôi ngựa đơn giản tự tại, cũng nuôi dưỡng chút râu tơ làm ra vẻ dày dạn trưởng thành, thoáng nhìn sẽ không nhận ra là Thám Hoa lang lúc trước kia.
Nửa tháng này, hắn xem như là sống tiêu diêu tự tại.
Có tiền khắp nơi mày mò tản bộ không tự tại mới là lạ, thực sự là sống như thần tiên, không phải cuộc sống bị ước thúc ở kinh thành có thể so sánh.
Đương nhiên, hắn vẫn rất có chí tiến thủ, chỉ cần dừng lại liền nghiên cứu tấm bảo đồ kia, hoặc tu luyện Phong Trần kiếm quyết.
Bảo đồ vẫn là xem không hiểu có ý gì, đến nay vẫn chưa tìm được bất cứ đầu mối gì.
Phong Trần kiếm quyết ba mươi sáu thức, hắn trái lại đã luyện biết toàn bộ rồi.
Đương nhiên, hắn còn không có thiên phú dị bẩm đến mức trong nửa tháng ngắn ngủi liền có thể triệt để luyện thành Phong Trần kiếm quyết.
Chỉ là luyện biết hình thức dáng vẻ của ba mươi sáu thức kiếm quyết, xem như đã luyện đến thành thạo.
Kiếm thức kỳ thực không khó luyện, bởi vì kiếm quyết này không cần phải lặp lại từ đầu tu luyện nội công gì gì đó, hắn vốn đã có tu vi nội công nhất định, lại thêm hắn đã có cơ sở kiếm thuật tương đối, nên khi bắt tay vào luyện thì xem như làm ít được nhiều.
Về phần đem kiếm quyết hợp nhất thành chiêu số chân chính thì ngay cả một chiêu cũng chưa có luyện thành.
Không có cách nào, đó mới là chân chính khó.
Chiêu thứ nhất ba mươi sáu kiếm hợp nhất, hắn chỉ có thể phối hợp Du Long thân pháp phát ra sáu kiếm, cách chân chính ba mươi sáu kiếm hợp nhất còn kém rất xa.
Chỉ là, đối với Dữu Khánh mà nói, như vậy cũng đã rất cao hứng rồi, chỉ dựa vào ba mươi sáu thức cơ sở nhất của kiếm quyết kia cũng đã giúp hắn được lợi không ít, cũng làm cho hắn cảm nhận được sự tinh diệu viễn siêu Linh Lung quan kiếm pháp.
Cũng bởi vậy mà tự tin đến mức có phần không khống chế được, cảm giác mình có khả năng đã trở thành cao thủ, nhiều lần muốn tìm người gây sự, muốn thử xem thực lực của mình đến tột cùng như thế nào.
Cũng may thời gian tái xuất giang hồ ngắn ngủi, còn chưa gặp phải người hắn nhìn không vừa mắt liền muốn rút kiếm.
Then chốt chính là người ta nhìn thấy hắn rất có tự tin, cũng cảm thấy không dễ chọc hắn.
"Dữu huynh, ăn xong rồi?"
Tại cửa vào quán rượu, từ trước mặt đi tới một người, khi đối mặt Dữu Khánh thì cất lời bắt chuyện.
Dữu Khánh cũng chỉ "Ừ" một tiếng, cười phất tay làm cái chào hỏi mà thôi, liền vượt qua bên người, không bởi vì hã mà dừng lại chút nào.
Hai người không tính quen thuộc, chỉ là người đi đường lúc trước vừa đúng cùng đường, ngẫu nhiên báo cái danh hiệu mà thôi.
Bây giờ hắn hành tẩu giang hồ, đi không thay tên ngồi không đổi đổi họ, dùng chính là tên thật 'Dữu Khánh' vốn có, không bao giờ muốn bị cái tên 'A Sĩ Hành' trói chặt tay chân nữa rồi, bởi vì mình là 'A Sĩ Hành' dẫn đến việc này không thể làm, việc kia cũng không thể làm, làm cái gì cũng phải cân nhắc có ảnh hưởng đến A Sĩ Hành hay không, thật sự quá bực bội.
Hắn cũng không sợ dùng tên thật sẽ như thế nào, ngoại trừ người của Linh Lung quan, trên cơ bản ngoại nhân cũng không biết tên thật của hắn là gì, cho dù là thôn dân của Cửu Pha thôn cũng chỉ biết đạo hào của đạo sĩ bên trong Linh Lung quan, mà không biết tên thật của từng đạo nhân.
Nguyên nhân bên trong này cũng có nhu cầu lánh đời của Linh Lung quan.
Thí dụ như người Cửu Pha thôn đều xưng hô Dữu Khánh là 'Nghiễm Nghiễm đạo trưởng', đạo hào của Dữu Khánh vốn chính là Nghiễm Nghiễm, là do tiểu sư thúc trước tiên gọi ra.
Điếm tiểu nhị từ trong chuồng ngựa dắt ra một con Thanh Thông mã hình thể to lớn, là một con tọa kỵ nhìn rất thần tuấn.
Con ngựa được mua từ trấn nhỏ trước đây là quá tệ, ngoại hình nhìn không tốt, cước lực cũng không tốt.
Cũng có thể lý giải, trong một cái tiểu phá thôn trấn có thể có thứ gì tốt cơ chứ.
Nói chung là bởi vì có người nào đó cảm giác không xứng với phong độ nội tại cùng ngoại tại của người chưởng môn này, thanh niên nhân vẫn là tương đối quan tâm ánh mắt phái khác, là đan xen giữa nhu cầu mặt mũi và sinh lý bên trong, dù sao trên tay cũng có tiền, liền bán đồ xấu, mua lấy đồ tốt.
Tiếp nhận dây cương xoay người lên ngựa, Dữu Khánh tiện tay quăng ra một đồng tiền làm tiền thưởng, đổi lấy điếm tiểu nhị một tiếng cảm tạ,
Hai chân thúc vào bụng ngựa, Thanh Thông mã lập tức cất bước chay lên quan đạo.
Đầu quấn đuôi ngựa, ngoài miệng giữ lại chút râu ria tuổi trẻ, một bộ đấu bồng màu rám nắng làm áo choàng, thân mặc thanh sam, lưng đeo trường kiếm, cưỡi ngựa Thanh Thông, đón gió rong ruổi, rất có vẻ phong lưu phóng khoáng. Lại thêm dung mạo, dáng vẻ hắn vốn quả thực xem như cũng được, phối thêm thân trang phục này liền làm cho chút nữ tử nhịn không được quay đầu lại nhìn một chút.
Việc này có thể làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn mỉm cười, cuộc sống tiêu sái như thế, những thứ tại kinh thành kia làm sao có khả năng lưu được hắn.
Hắn tạm thời còn chưa có dự định về Linh Lung quan, cho dù đã sinh ra chút hoài nghi đối với sự anh minh của tiểu sư thúc, nhưng mà vẫn cho rằng lời tiểu sư thúc nói có chút đạo lý, sau khi từ quan rời kinh tạm thời còn không thể trở về Linh Lung quan, để tránh kéo phiền phức về cho Linh Lung quan.
Chờ đến sau khi tạo thành biểu hiện giả là 'A Sĩ Hành' sẽ không trở lại Cửu Pha thôn nữa, lúc đó hắn mới có thể trở về. Hắn quyết định ở bên ngoài lắc lứ khoảng nửa năm hoặc một năm rồi mới trở về.
Trên đường, trong hầu bao vang lên âm thanh gõ đụng đương đương.
Dữu Khánh cúi đầu nhìn, biết rõ 'Đầu to' lại có ý kiến rồi.
'Đầu to' không thích tại trong lúc hắn cưỡi ngựa thì bị nhốt tại trong bình, bởi vì sẽ bị lắc lư điên đảo không ngừng, đổi thành người nào cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu.
Nhưng mà 'Đầu to' cũng chỉ là phát biểu ý kiến mà thôi, nếu là Dữu Khánh không để ý tới thì nó cũng sẽ không tiếp tục làm ầm ĩ.
Then chốt là làm ầm ĩ cũng vô dụng, làm ầm ĩ khiến người bị phiền chán thì sẽ bị người cầm bình hung hăng lay động một trận, như vậy rất khó chịu, người nào đó cũng không phải là loại lương thiện.
Bởi vì trên dao thớt ta là thịt cá, người tại dưới mái hiên không thể không cúi đầu, không chịu thua cũng không được, chỉ có thể phải ngoan ngoãn.
Đã nghe thấy có ý kiến, tâm tình Dữu Khánh cũng không tệ lắm, từ trong hầu bao lấy bình kim loại ra vặn mở nắp đậy, thể hiện có thể đi ra đón gió rồi.
Môt con côn trùng lập tức on ong bay ra, tốc độ lướt đi rất nhanh, hướng trên trời dưới đất bay loạn một trận.
Tốc độ Hỏa Tất Xuất vốn rất nhanh, lúc trước nếu không phải có thủ thuật che mắt cản trở tầm mắt của nó, dựa vào tốc độ xuất thủ của Dữu Khánh thì căn bản không có khả năng bắt được nó. Nhiều Huyền cấp tu sĩ như vậy còn bắt không được, hắn chỉ là một tu sĩ Thượng Võ cấp không dùng xảo thì làm sao có khả năng bắt được.
Lại được tự do, 'Đầu to' có loại cảm giác bay loạn cuồng hoan.
Sơi tơ siết tại cổ nó đã không còn nữa.
Không phải Dữu Khánh ở chung với nó lâu sinh ra cảm tình gì rồi không muốn ngược đãi gì gì đó.
Vấn đề là hắn không thể vì một con côn trùng bán không được giá mà bỏ phí sợi Hồng Tơ có thể bán ra giá cao kia.
Giá trị một sợi Hồng Tơ chính là một nghìn lượng bạc, phí nhiều tiền như vậy chỉ để lâu dài làm thứ trói chặt lấy một con công trùng không đáng tiền thì không có lời.
Trước đó mấy ngày đụng phải cơ hội thích hợp xuất thủ, hắn quyết đoán đem một cái dây cung với mười sợi tơ toàn bộ bán đi rồi, kể cả sợi tơ buộc tại trên cổ 'Đầu to', tổng cộng lại tới tay một vạn lượng bạc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!