Kiều Uyển Dung ngồi ở bên giường Lạc Ngu, lời nói của bác sĩ vẫn quanh quẩn bên tai.
"Nếu đã trưởng thành thì sẽ có kết hợp nhiệt, nên đến trung tâm gen xứng đôi thử xem, tốt nhất là không nên thử tìm một Alpha có độ xứng đôi không cao. Tinh thần lực của cháu nhà chị rất mạnh, pheromone của cháu nó xâm nhập vào đại não đối phương, có thể sẽ khống chế ngược làm cho người ta trở thành một thằng ngốc."
"Nếu kinh tế nhà chị cho phép hoặc không xuất hiện người hoàn toàn phù hợp, chị có thể nhờ Phòng nghiên cứu khoa học nghiên cứu ra thuốc ức chế."
Kiều Uyển Dung sắp khóc lên. Bà vốn chỉ có tiền tích cóp để Lạc Ngu con bà cưới vợ, bà cũng từng nghe nói đến giá của thuốc ức chế làm riêng, có lẽ mười chai là xài hết tiền để dành cưới vợ của cậu.
Kết hợp nhiệt sau khi trưởng thành cơ bản là mỗi tháng một lần. Ban đầu có thể hơi hỗn loạn, có thể sẽ xuất hiện tình trạng phát tình thường xuyên, hơn nữa lúc họ ngửi được mùi pheromone của Omega khác vào kỳ phát tình cũng sẽ tiến vào kỳ phát tình giả.
Kiều Uyển Dung hơi tuyệt vọng, lần đầu tiên bà cảm thấy từ "mạnh mẽ" này làm người ta căm ghét đến vậy. Bà thà rằng Lạc Ngu bình thường chút, có lẽ cậu không phải khổ như bây giờ.
Lúc Lạc Ngu mở mắt ra, cậu thấy trần nhà trắng tinh trong bệnh viện, chai nước truyền đang rỏ từng giọt xuống, làm cho cậu giật mình sửng sốt một hồi lâu.
Cảm giác nóng bừng trước khi hôn mê đã hoàn toàn biến mất, hiện tại thân thể cậu thoải mái, trừ hơi suy yếu vô lực ra, cậu cảm thấy mình vẫn tốt.
"Con của mẹ, con tỉnh rồi!"
Kiều Uyển Dung mừng rỡ, cầm tay Lạc Ngu, nhưng nét vui vẻ trên mặt không duy trì được bao lâu, lại u ám xuống.
"Mẹ này, sao mẹ lại có biểu cảm như thế, như thể con mắc bệnh nan y ấy."
Lạc Ngu trêu chọc, muốn làm bầu không khí vui vẻ lên chút.
Bình thường mẹ cậu sẽ oán trách lườm nguýt mắng cậu không được tự trù ẻo mình, nhưng mà hôm nay mẹ cậu lại im bặt.
"Không phải chứ, con bị bệnh nan y thật hả mẹ?"
Lạc Ngu thót cả tim, thử hỏi.
Cậu cảm thấy hiện tại mình rất là ok, thậm chí có thể đại bàng giương cánh trước mặt mẹ.
"Mẹ thà rằng con bị bệnh nặng, chí ít còn giữ được mạng."
Kiều Uyển Dung cười mà như khóc. Bà nhìn Lạc Ngu, không biết mở miệng thế nào.
"Ung thư?"
Lạc Ngu đảo mắt nhìn mặt Kiều Uyển Dung, cậu lại thử đặt câu hỏi.
"Không, con khỏe lắm." Kiều Uyển Dung lại muốn khóc, hít mũi, "Có điều con biến thành một Omega."
"Ừm... Hả?"
"Mẹ đùa chẳng buồn cười chút nào, sao con có thể biến thành một..."
Một vài âm thanh bỗng nhiên vang lên trong đầu, làm cho biểu cảm của Lạc Ngu lạnh đi.
—— Nghịch chuyển giới tính?
—— Sao lại là Omega được, có phải là khám nhầm không bác sĩ, từ lúc sinh ra con tôi đã được chẩn đoán là Alpha mà, không thể là Omega được!
——Thật ra từ khi sinh ra cháu nhà chị có thể đã là Omega.
—— Nói cách khác... Không thể thay đổi à?
—— Đúng vậy, không thể thay đổi.
Con mẹ nó là cái gì thế?
Không khí áp lực nặng nề lan tràn trong phòng bệnh. Kiều Uyển Dung nhìn con mình đang âm trầm, không vội nói câu an ủi gì. Bởi vì bà biết hiện tại nói gì Lạc Ngu cũng không nghe lọt tai, chỉ đành để cho cậu bình tĩnh lại trước.
Lạc Ngu hít sâu vài hơi, phát hiện không tài nào bình tĩnh nổi. Cậu rút kim truyền trên tay, mặc kệ Kiều Uyển Dung ngăn cản, vào phòng vệ sinh, khóa trái cửa.
Đây quả thực là trò đùa độc ác của vận mệnh. Làm Alpha mười tám năm, hiện tại mẹ nói cho cậu biết thật ra cậu là một Omega?
Lạc Ngu không thể chấp nhận. Nếu cậu là một Omega thì có nghĩa giấc mộng trường quân đội kia xa rời cậu.
Đối với mọi người Omega đồng nghĩa với nhu nhược, không chỉ bởi vì sức khỏe của họ mà còn vì họ ỷ lại về mặt tinh thần.
Mùi hoa liên kiều nhạt tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp. Lạc Ngu ngửi mùi của mình, lại không phát hiện ra mình thay đổi chỗ nào.
Cậu nhìn mình trong gương, dường như chỗ nào cũng như trước.
Rốt cuộc vì sao lại như vậy? Chẳng qua cậu cứu một người trên đường mà thôi, vì sao lúc tỉnh dậy lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như này?
Bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Lạc Ngu mở vòi nước, hắt nước lên mặt mình.
Bọt nước bắn lên gương, làm mặt người méo mó.
Lạc Ngu không bình tĩnh nổi, cậu siết chặt nắm tay.
Con mẹ nó!
Thủy tinh phát ra tiếng vang thanh thúy, người trong gương bị vết rạn cắt ra thành mảnh nhỏ, sau đó trong nháy mắt gương loảng xoảng vỡ vụn.
Lạc Ngu nhìn mu bàn tay đỏ lên của mình, bởi vì đánh mạnh mà rướm máu. Trước kia đối với người vẫn là Alpha như cậu, căn bản chẳng để lại dấu vết gì.
Cậu biết mình đã khác chỗ nào.
"Con trai, con không sao chứ?"
Kiều Uyển Dung nghe thấy tiếng động, vội vàng gõ cửa.
Cửa bị mở ra, bà thấy Lạc Ngu miễn cưỡng mỉm cười với bà. Cậu hoảng hốt lướt qua người bà.
Mùi hoa liên kiều tràn ra trong không khí, làm cho bà giật mình.
Không có gì biểu đạt trực quan hơn pheromone.
Lúc trước Lạc Ngu là Alpha, pheromone có tính công kích rất mạnh, cho dù người có quan hệ huyết thống như bà ngẫu nhiên cũng có lúc bị dọa, nhưng bây giờ lại khác.
Mùi hoa liên kiều kia từ sắc bén trở nên mềm mại, ôn hòa vấn vương bên người bà, giống đám mây bồng bềnh ngọt ngào.
Kiều Uyển Dung buông tiếng thở dài, ngồi bên giường, ôm lấy vai con mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
Bà phóng pheromone của mình ra, là vị mật đào ngọt ngào, trấn an con trai đang xuống tinh thần.
Pheromone của mẹ trấn an làm cho tâm trạng Lạc Ngu tốt lên chút. Cậu im lặng tựa vào lòng mẹ.
"Con trai, còn một việc mẹ muốn nói với con."
Kiều Uyển Dung nhẹ giọng, nghĩ đến mình muốn nói gì, bà lại khó chịu.
"Mẹ nói đi ạ."
Lạc Ngu cảm thấy hiện tại tin dữ gì mình cũng chấp nhận được, cho dù bị bệnh nan y cũng chẳng sao cả, không có tin gì xấu hơn so với tin biến thành Omega.
"Con có biết sau khi Omega trưởng thành là sẽ có kỳ phát tình không?"
Đm.
Lạc Ngu chửi tục trong lòng, người cứng ngắc.
Đúng là có chuyện xấu hơn so với biến thành Omega, là trở thành Omega sẽ có kỳ phát tình mỗi tháng một lần.
Lạc Ngu nhíu mày, nghĩ đến cảnh mình bị người khác đụng chạm đánh dấu, bỗng cảm thấy hơi buồn nôn.
"Nhưng mà con hơi đặc biệt."
"Dạ?"
Lạc Ngu vểnh tai lên, thậm chí có tia hy vọng lóe lên trong lòng.
Đặc biệt gì? Lãnh cảm à? Không thể phát tình hả?
"Không có thuốc ức chế nào kìm lại được kết hợp nhiệt của con."
"Cái gì?"
Lạc Ngu nắm vai mẹ mình, khiếp sợ nhìn vào mắt bà.
"Sao lại không có? Thuốc ức chế không giống nhau ạ?"
"Không giống nhau, pheromone có mã hóa, thuốc ức chế bình thường lưu thông trên toàn thành phố có thể kìm lại tất cả các loại kết hợp nhiệt dưới cấp B. Mã hóa cấp A cũng có thuốc ức chế mua được ở thành phố khác, nhưng pheromone của con là loại mới, mã A0719. Trước con chưa từng xuất hiện loại pheromone này, cũng có nghĩa là con không có thuốc ức chế để dùng."
Kiều Uyển Dung vỗ lưng Lạc Ngu, mắt đỏ ngầu.
Huyệt thái dương của Lạc Ngu đập thình thịch, cậu cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
"Mẹ đi hỏi rồi, đến Sở nghiên cứu nhờ người ta nghiên cứu thuốc ức chế cho con cũng được. Nhưng họ nói ít nhất phải hai ba tháng trở lên, hơn nữa giá một chai là một trăm nghìn tệ(*)."
(Khoảng 350 triệu VND)
"Ăn cướp hả?"
Lạc Ngu kinh ngạc, nhà họ nào có nhiều tiền như vậy, lại còn tháng nào cũng tiêu.
"Mẹ đừng khóc, cùng lắm thì con nhờ Alpha đánh dấu tạm thời. Chắc chắn Đinh Duệ Tư sẽ giúp."
Lạc Ngu lau nước mắt ở khóe mắt Kiều Uyển Dung, như là dỗ bà, cũng như là dỗ mình.
Đinh Duệ Tư là bạn nối khố của cậu, không thể thấy chết mà không cứu.
Vả lại nếu là Đinh Duệ Tư, cậu cũng thấy không khó chấp nhận mùi của đối phương lắm.
"Không thể tìm đại một người được. Bác sĩ nói pheromone của con rất mạnh, chỉ có thể tìm người thích hợp trăm phần trăm. Không thì lúc người ta đánh dấu tạm thời con, pheromone của con sẽ làm người ta ngốc đi."
Kiều Uyển Dung khóc nức nở, cảm thấy con đường phía trước tăm tối u ám.
"Gì mà khoa trương thế, ra là con vẫn lợi hại lắm nhỉ."
Lạc Ngu chua xót trấn an mình, như vậy ít nhất vẫn còn khả năng đánh trả.
Làm cho Alpha biến thành kẻ ngốc, vào lúc cậu là Alpha cũng không làm được.
Kiều Uyển Dung giải thích từ đầu đến cuối một lần, là do sự thay đổi của pheromone, thuật lại lời của bác sĩ không sót một chữ nào.
Sau khi biết được pheromone của mình có tính công kích rất mạnh, cho dù trở thành Omega cũng có quyền chi phối tuyệt đối, thậm chí còn có thể đánh dấu ngược Alpha, tâm trạng Lạc Ngu bỗng nhiên bình tĩnh lại một cách kỳ lạ.
"Con trai, hay là đến Sở nghiên cứu nhé. Mẹ nhờ chiến hữu cũ của ba con hỏi xem có cách không. Tỷ lệ trăm phần trăm xa vời quá."
Kiều Uyển Dung nhắc đến chồng, bà và Lạc Ngu đều cụp mắt.
"Mẹ hỏi trước đi ạ, mai con đến trung tâm xứng đôi xem."
Lạc Ngu không thể nói rõ trong lòng có cảm xúc gì. Thật ra cậu không hy vọng có một người như vậy xuất hiện, nhưng cậu lại hy vọng gia đình không phải chịu gánh nặng kinh tế.
Trong lý tưởng của Lạc Ngu lúc trước, cho dù tìm một nửa cũng phải là người có tình cảm. Từ trước đến nay cậu không thích hình thức ghép đôi hệ thống này.
"Ngày mai con xin nghỉ đi, tạm thời đừng đến trường, ít nhất phải nghỉ hai tuần. Bác sĩ nói con mới chuyển hóa, ban đầu pheromone không ổn định, có thể sẽ xuất hiện trạng thái phát tình nhiều lần, thử xem thuốc ức chế bình thường có giúp con dễ chịu hơn không. Nếu không có cách cũng chỉ đành chấp nhận vậy."
"Vâng, không sao đâu mẹ, đừng uể oải thế nữa. Con là ai chứ, con chịu được mà."
Chỉ là kỳ phát tình thôi, có thể làm cho người ta khó chịu bao nhiêu chứ, chịu đựng là xong.
Trên gương mặt của Omega xinh đẹp là biểu cảm tự tin, làm cho Kiều Uyển Dung nhìn mà phải than thở.
Con bà còn nhỏ, không biết trong tình huống đó người ta căn bản không thể dựa vào ý chí để khống chế hành vi của mình, chỉ biết bị bản năng chi phối.